Có lẽ nhớ nhung quá lâu hay đau quá sâu, nhìn thân thể như kiên cường, nhưng tâm thần sớm mỏi mệt. Lâm Nhất vừa buông lỏng tâm thần trong nháy mắt, hai mắt không chịu được dâng lên một trận triều ý. Trên đường đi dù có gặp qua sinh tử, có người hiểu hắn, thương hắn là đủ rồi.

Giống như một hành giả cô độc đến ngắm bỉ ngạn, lại như người phiêu bạc đến được bến cảng ấm áp. Lâm Nhất nhắm mắt, vươn hai tay, ôm Kỳ Nhi thật chặt vào trong ngực. Giờ khắc này, tựa như có được hết thẩy, lại không cầu mong gì hơn.

Một mùi hương kéo tới, đôi môi lướt qua hai má Lâm Nhất, khẽ nói:

- Thiên địa có Âm Dươn, hòa hợp sinh vạn vật, chàng là trời, ta là đất..

Thân thể mềm mại giãy dụa, hương thơm tràn ngập tâm hồn, Kỳ Nhi hắn trở thành nụ hoa, hóa thành ngọn lửa rực cháy, chỉ đợi nở rộ, khát vọng thiêu đốt.

Lâm Nhất vẫn nhắm hai mắt như cũ, miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt đỏ thẫm. Hai tay hắn run rẩy, vụng về vuốt ve thân thể mảnh mai trong ngực. Hắn muốn xé bỏ tất cả những ràng buộc, cùng người hắn yêu hòa làm một, đạt đến khoái ý vô hạn.

Đúng lúc này, một làn gió mạnh mẽ thổi tới, Lâm Nhất đắm chìm trong si mê, căn bản không kịp ứng biến, ôm nữ tử trong ngực ngã về phía cuối sơn động.

Một tiếng ầm trầm vang, Lâm Nhất hung hắn đập trên vách đá, lại lăn rơi xuống đất. Trong nháy mắt, có người quát lên:

- Muốn làm việc không đứng đắn, phải tránh xa Thính Vũ Tiểu Trúc của ta.

Còn có người kinh ngạc nói:

- Hả? Tiểu tử này thật là háo sắc. Mộ Vân… Tiểu bối! Lôi mỗ thật sự nhìn lầm ngươi rồi.

Vừa rồi hết thẩy đều là ảo giác? Lâm Nhất như người tỉnh mộng, không kịp đứng lên, vội quay đầu nhìn ra ngoài động.

Ngoài trăm trượng giữa không trung, một nam một nữ lăng không mà đứng. Nam là Lôi Thiên, sau khi kinh ngạc qua đi, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường. Còn nữ tử áo trắng như tuyết, diện mạo như hoa lan, ánh mắt long lanh, bên má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn thoáng qua sơn động với ánh mắt chán ghét, nhanh chóng rời đi.



Nữ tử kia có dung mạo tương tự với người trong huyễn cảnh, lại càng thêm quen thuộc. Trong chớp mắt, Lâm Nhất cảm thấy đầu ông lên một tiếng vang, mặt không còn chút máu. Lòng hắn khẽ loạn, nghẹn nào gọi “Kỳ Nhi”. Mà lời hắn còn chưa nói ra, chợt thấy cánh tay mềm mại, hắn cả kinh, bỗng nhiên lật người, kinh ngạc không thôi. Mộ Vân nằm ngửa, quần áo ngổn ngang, tóc tai xõa tung, khóe mắt rưng rưng, thần sắc ai oán khó tiêu.

Lâm Nhất vội nhảy dựng lên, cúi đầu dò xét, thấy vân bào không có việc gì, hắn vội chạy ra ngoài, phía sau có người khóc không ra tiếng:

- Sao huynh nhẫn tâm…

Vừa ra đến cửa động, liền dẫm chân xuống, hai người kia đã đi xa không thấy thân ảnh, Thính Vũ Tiểu Trúc vẫn vắng lặng như cũ.

- Sư huynh, huynh bảo ta sau này gặp người thế nào?

Tiếng nức nở trong sơn động vang lên, Lâm Nhất chán nản xoay người, thần sắc có chút dữ tợn. Mộ Vân uể oải, cúi đầu sửa sang quần áo, vừa rơi lệ, dáng dấp nàng như chịu không nổi chà đạp này, như một hoa đào gặp phải mưa mà quyến rũ mê người. Hắn nhìn như không thấy, khàn giọng hỏi:

- Ngươi, vì sao hại ta?

Tay Mộ Vân ngừng một chút, nửa bộ ngực như ẩn như hiện, ngước hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:

- Hại huynh? Ta hại tính mạng huynh, chiếm tiện nghi của huynh? Chẳng lẽ huynh cho ta là nữ tử đáng khinh vậy sao? Tự phá hủy sự trong sạch của mình để đổi lấy sự khinh thường? Sư huynh, huynh muốn giết chết ta sao?

Lâm Nhất cảm thấy hai mắt tối sầm, nhất thời không phản bác được. Hắn phất tay áo quay người ra ngoài động, trong thần thức vẫn như cũ khó tìm phương hướng. Hắn vừa vội, vừa tức, vừa thẹn, vừa xấu hổ, không chịu được ngửa đầu thở dài một tiếng. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Tìm kiếm tung tích Kỳ Nhi không dễ dàng, cũng chờ đợi đến hôm nay. Vô số lần tưởng tượng ra ngày trùng phùng sẽ vui mừng thế nào, ai ngờ chuyện này lại xảy ra, chính hắn như làm trò hề. Mà Mộ Vân nói cũng không phải không có đạo lý, một nữ tử như nàng cần gì phải hủy sự trong sạch của nàng để hại người.

Còn nữa, nữ tử kia tám chín phần là chuyển thế trùng sinh của Kỳ Nhi, cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra kiếp trước. Bây giờ nàng xem hắn là tên sắc dục vô sỉ, sao hắn có thể tùy tiện nhận quen? Mà sai lầm lớn tạo nên, cũng không thể chối cãi, giờ khắc này, hắn thật muốn đập đầu chết tại chỗ.

- Sư huynh, chớ có than thở, nhìn thấy mà đau lòng.



Mộ Vân đã chỉnh đốn ổn thỏa, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Trong lòng Lâm Nhất lo lắng, nhịn không được muốn quay lại tức giận, nhưng nhìn sắc mặt nữ tử kia nhu tình như nước, hắn lại không nhịn được xấu hổ. Từ lúc chào đời đến giờ, lần đầu tiên cùng nữ tử có tiếp xúc da thịt, lại không phải là người mong mốn, thật xấu hổ. Đột nhiên, hắn lui qua một bên, trong hũ này, Tinh Vân Thảo đã là bách hoa đã tàn, cỏ khô một chùm.

- Tinh Vân Thảo này mê hoặc lòng người, sao ngươi có thể không biết gì cả?

Mặt Lâm Nhất chuyển xanh, thấy nữ tử kia không lên tiếng, hắn mới giận dữ mà nhìn, lại không nhịn được rối loạn trong lòng. Quả nhiên nàng thở dài, nhẹ nói:

- Sư huynh, huynh có thể một lần quên mất lo lắng của mình chưa? Có đạt được điều gì đó trong huyển cảnh? Ta không dấu diếm điều đó, quả thật lần đầu nhìn thấy nở hoa kết trái, ngàn năm nở hoa, một khi kết quả, sau cơn mây mưa, người đã vô tình.

Lâm Nhất vội la lên :

- Ta không có.

Mộ Vân chỉ biết cười khổ, nước mắt từ từ chảy ra, lẩm bẩm :

- Huynh không có… Ta có ! Huynh có thể vô tình… Ta không thể…

Nói xong, nàng thở dài vô lực, chậm rãi bước tới, thoáng qua chỗ Lâm Nhất, chân đạp vân vụ ảm đạm đi xa.

Tiếng thở dài này luẩn quẩn thật lâu trong sơn động không đi, khiến người ta cảm thấy buồn bã, tràn đầy cảm xúc! Hương thơm của mùi hương mờ nhạt, ánh sáng mùa xuân vẫn còn trong tầm mắt ...

Lâm Nhất chỉ cảm thấy cơn giận khó tiêu, vung tay áo bay tới. Cái hũ dằng dặc bay lên, cỏ khô đìu hiu, sau nở rộ là tàn lụi cùng tịch mịch. Hắn đưa tay oán hận nắm vào trong hư không một cái, bình gốm cùng cỏ khô hóa thành bột mịn. Mà hắn vẫn không chịu dừng lại, một lời oán niệm cùng lửa giận lần theo nguyên lực tận tình phát tiết. Chỉ một thoáng, một đoàn hào quang xanh, trắng, đen, đỏ, vàng tại cách đó không xa nhanh chóng cuồn cuộn, có chút quỷ dị...

Có điều trong nháy mắt, tay áo Lâm Nhất vung lên, bước chân ra khỏi sơn động. Đoàn ánh sáng phía sau hắn vẫn lấp lóe không ngừng, thật lâu sau đó mới vắng lặng biến mất, một hạt bụi cũng không rơi xuống...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play