Lôi Thiên ngồi ngay ngắn bất động, nhìn Mộ Vân đánh giá một phen nói:

- Ngươi vẫn bái nhập La gia… Thôi!

Y cười ngạo nghễ, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Sao biết được Lôi mỗ ở đây mà đến bái kiến?

Ánh mắt Mộ Vân lưu chuyển, dịu dàng cười một tiếng, hạ thấp người nói:

- Tiền bối pháp nhãn như đuốc, tiểu nữ đến để dâng rượu, tỏ tâm ý.

Tay áo nàng nhẹ phẩy, trên tay xuất hiện một vò rượu, đi về phía trước mấy bước đặt trước mặt đối phương, lại yêu kiều thướt tha đứng bên cạnh, lễ nghĩa chu đáo, ân cần đầy đủ. Giờ khắc này, nàng như quên mất Tiếu Quyền Tử cùng Lâm Nhất, trong mắt chỉ có vị Lôi tiền bối kia.

Lôi Thiên tâm trạng thật tốt, cười ha ha, tay cầm bình rượu, uống liền một hớp. Mà hiện tại trong miệng, nhạt nhẽo vô vị, khiến y không hào hứng uống rượu. Mộ Vân thừa cơ hiếu kỳ hỏi:

- Năm đó tửu quán từ biệt cho đến hôm nay chưa gặp lại, không nghĩ tiền bối lại tĩnh tu nơi này, Thính Vũ Tiểu Trúc có huyền diệu gì sao?

- Ha ha, biết rõ còn cố hỏi.

Lôi Thiên tự đắc cười một tiếng, ngược lại nhìn thoáng qua nhà tranh thảo đình trong mây mù, nói:

- Mấy trăm trăm năm trước, ta từng gặp mặt qua Vũ Tử của La gia, nghe nói nàng muốn trở về một chuyến, ta liền sớm chờ nơi này.

- Các đệ tử sớm có tin đồn Vũ Tiên Tử tiền bối được người ngưỡng mộ đông đảo, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi Lôi tiền bối. Hai tiền bối phong thái xuất thần, quả thật khiến người khác phải ghen tỵ.



Mộ Vân rất biết cách nói chuyện khiến Lôi Thiên thoải mái vô vùng. Nhìn thấy vẻ mặt đối phương vui vẻ, nàng lại nói tiếp:

- Hai vị đạo hữu kia vô ý mạo phạm tiền bối, có thể mở ra một con đường hay không?

Nịnh hót lấy lòng cũng chỉ vì biện hộ cho hai tên tiểu bối này sao? Lôi Thiên nhìn Mộ Vân, nụ cười trở nên cổ quái nói:

- Như ngươi mong muốn…

Lời còn chưa dứt, Lôi Thiên nắm vào hư không một cái, Tiếu Quyền Tử cách đó không xa đột nhiên bay về phía mây mù bao phủ bên trong Thính Vũ Tiểu Trúc.

- Ầm~~

Một tiếng vang vọng thật lớn, bên trong mây mù cuồn cuộn, Tiếu Quyền Tử đã bị cấm pháp đánh bay trở về, tứ chi hướng lên trời mà bị ném xuống đất. Bị tra tấn thế này, toàn thân bị trói, hắn thống khổ hừ một tiếng, vội đứng lên khom người thi lễ:

- Đa… Đa tạ tiền bối.

Biện pháp thả người như vậy, thật hiếm thấy. Mộ Vân chỉ cười nhẹ, mang vẻ mặt không biết nói gì nhìn Lâm Nhất ngoài mấy trượng nói:

- Tiền bối, đừng làm bị thương nhân tài là được rồi.

Lôi Thiên xem thường nói:

- La gia Thiên La cấm pháp nổi danh, mà nơi đây cấm pháp không có uy sát phạt, có lẽ cũng không sao.

Vừa nói, ông ta lại vồ vào không khí, không quên cười nhạo nói:

- Tiểu bối này còn trẻ tuổi, cũng dám đối với tiên tử của ta sinh lòng mơ ước, khó tránh đập hơn hai cái trừng phạt.



Lúc này, Lâm Nhất cũng hiểu được vì sao Tiếu Quyền Tử bị tra tấn. Vị Lôi tiền bối kia tu vi cường đại, thân phận lại tôn quý nhưng lại là ngươi nhỏ nhen hẹp hòi. Ngươi ngưỡng mộ ai, liên quan cái rắm gì tới người khác, cũng không thể tự cho nhìn thấy một lần sinh tình liền độc chiếm Vũ Tiên Tử. Nhưng chẳng lẽ cứ ai tiếp cận Thính Vũ Tiểu Trúc, đều phải bị trừng phạt, làm gì có lí này chứ?

Tuy Lâm Nhất không cam lòng nhưng lại không thể làm gì. Chợt thấy đối phương đưa tay chộp tới, biết rõ hỏng rồi. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thân bất do kỹ bay lên, chớp mắt vượt qua hàng rào tường thấp, mạnh mẽ nhắm tới phía mây mù thảo đình. Một tiếng ầm vang lên, hắn mãnh liệt bị đánh bay trở về, lần nữa bị ném xuống đất.

Lần này rơi thật sự, Lâm Nhất nằm trên mặt đất, cắn răng không rên một tiếng. Trên người hắn ràng buộc chưa qua, vẫn không thể động đậy như cũ. Mà trong hai mắt ẩn chứa huyết sắc chớp động, dấu vết đạo kim sắc mi tâm càng thêm nổi bật, trận tai bay vạ gió này tới không hiểu được. Có điều, hai bên tu vi một trời một vực, lại trong động phủ kết giới La gia nên không biết làm thế nào cho phải.

Cách đó không xa, Tiếu Quyền Tử cảm động lây, không nhịn được khẽ run lên, mà trong giây lát qua đi, trong lòng y sinh ra khoái ý mơ hồ.

Vẻ mặt Mộ Vân vẫn như trước, như cười như không, thần sắc khiến người ta khó nắm bắt.

Chọc ghẹo người cũng là một niềm vui thú, chỉ cần không có thương vọng, La gia sẽ không quở trách. Tranh giành tình nhân sao? Tự nhiên là cường giả chiếm ưu thế, mà y ngưỡng mộ Vũ Tiên Tử, điều này truyền khắp thiên hạ mới tốt. Lôi Thiên giơ tay vào trong hư không cười nói:

- Tiểu bối, ngươi gân cốt khỏe, cùng Yêu tu không khác gì mấy, nếu có thể xông phá vào Thiên La cấm, tiến vào Thính Vũ Tiểu Trúc, ta liền bỏ qua cho ngươi.

Lần nữa Lâm Nhất bay lên, giống như tảng đá bị đập về phía trước. Người ở giữa không trung, quanh thân bỗng nhiên có hào quanh màu xanh lóe lên, ngay sau đó tiếng động vang lên, xóa hết trói buộc trên người. Tay chân trong nháy mắt được tự do, hắn cũng không mượn cơ hội trở về mà trong mắt xích mang chớp động, thân eo bỗng dưng nhanh chóng xoay chuyển, giống như giao long vào biển, có chút quái dị mà rơi vào trong mây mù.

Lôi Thiên khẽ giật mình, không ngờ tiểu bối này thoát khỏi trói buộc, còn chui vào bên trong Thiên La cấm pháp?

Tiếu Quyền Tử mở lớn hai mắt, xong, có người tiến vào Thính Vũ Tiểu Trúc, đây là tội thất trách, nhưng có vị Lôi tiền bối ở đây.

Trên mặt Mộ Vân không còn nụ cười, một giây sau nhìn chằm chằm phía trước.

Chân Lâm Nhất rơi xuống đất, mới phát hiện đến gần thảo đình. Khi sương mù giảm đi, nhìn tình hình xung quanh hiểu ngay. Thảo đình này lấy đá xanh làm cơ sở, bồ thảo làm mái, bốn phía có cổ mộc làm trụ, phía trên có tấm hoành phi đơn sơ khắc bốn chữ “Thính Vũ Tiểu Trúc”, mà trong đình còn không công bố một vật, chính là một cuộn tranh.

Khi ánh mắt Lâm Nhất rơi vào trên cuộn tranh này, thân thể hắn run lên, một giây tiếp theo, giống như bị một lôi kích, sắc mặt tái nhợt, trợn mắt há hốc mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play