Bồ đoàn có tiếng là Bách Thảo kết, được làm từ trăm loại dị thảo luyện chế mà thành, là vật cần thiết để Tiên hiền viễn cổ nghỉ ngơi. Nghe nói Bách Thảo bồ đoàn có thể giúp người ta tĩnh tâm minh tưởng, cảm thụ cơ hội thiên địa.

Mộ Vân lưu lại một đoạn trong điển tịch xong vui vẻ cáo từ. Nàng không rời đi xa mà xuống một động phủ khác dưới chân núi.

Cùng một ngọn núi chỗ cao mấy trăm trước, trước cửa động phủ, Lâm Nhất ngồi một mình, tay cầm bồ đoàn như có điều suy nghĩ.

Nữ tử kia vẫn như mây như khói khiến cho người ta nhìn không thấu được. Mỗi khi hắn có chỗ ngờ vực vô căn cứ, đến cuối cùng mới phát giác ra bản thân hiểu sai. Vừa mới trầm tĩnh lại, nàng ta lại tùy ý phóng cho mấy câu, khiến hắn không kìm lòng được căng thẳng trong lòng. Không lộ ra ngoài nhưng có thể thao túng mọi chuyện trong tay, lại như gió xuân ấm áp một cách tự nhiên, một nữ tử như thế thật sự rất hiếm thấy.

Một bồ đoán đến từ Hậu Thổ Tiên Cảnh, tuyệt sẽ không bị người khác tùy tiện nhận ra. Bằng vào điển tịch suy đoán, nhưng làm thế nào để chỉ trích đây?

Bồ đoàn dài thước rưỡi, dày một tấc, nhẹ nhàng cứng cáp. Nếu chỉ nhìn qua một lần, không thể nào biết được bồ đoàn này có khác biệt, mà trong đó ánh sáng kim ngân cùng màu vàng nâu của bách thảo đan vào cùng chỗ, tăng thêm mấy phần phi thường. Bàn tay bao phủ lên trên đó, nguyên khí bốn phía từ đó chậm rãi đến, thêm nồng đậm thuần túy. Lâm Nhất tâm niệm vừa động, nguyên lực tinh túy bên trong nhiều hơn một tia khí thế quái dị không thể nhận ra, lần theo kinh mạch nhập vào trong cơ thể, hợp nhất cùng khí thế vốn có, sau đó tuần hoàn không ngừng trong cơ thể.

Khóe miệng Lâm Nhất lộ ra nụ cười vui vẻ, tu vi tăng quá chậm, có Bách Thảo kết bồ đoàn này tu luyện ít mà hiệu quả lại nhiều. Thái Thủy lực thần bí khó lường, lưu giữ bên trong thiên địa, lại vô tung vô ảnh, từ nay về sau hết thẩy có sự khác biệt.

Nữ tử kia nói không sai, suy bụng ta ra bụng người là tục niệm gây nên, không đúng. Bất ngờ gặp gỡ nàng ở tửu quán cho đến hôm nay không có gì là không ổn, ngược lại càng tốt hơn, chí ít, mấy chục bình rượu trắng rất hợp với tâm ý của hắn.

Thêm vào đó, nhìn thấy một nữ tử uống rượu khó mà sinh ra địch ý. Từng có người nâng cốc đón gió, cười nhìn triều dương, cũng xúc động nói: ‘Nơi đây phong cảnh tốt, sao không làm thần tiên?’ Mà câu nói này cùng ‘Tiên đạo tịch mịch xa, lại uống ba nghìn chén’ cũng có chút tương tự. Dĩ vãng đã qua thật khiến người ta không kìm được thổn thức.

Lâm Nhất một mình ngây người nửa canh giờ, sau đó đứng dậy quây về động phủ, dùng cấm pháp phong bế bốn phía. Trên mặt đất hắn bố một bộ Tụ Nguyên trận pháp cũng đắp lên Tiên Tinh, lúc này mới đặt bồ đoàn vào trong đó, sau đó ngồi bấm ấn quyết, hành công thổ nạp.

...



Trên đỉnh Thiên Ngọc sơn, phía trên mây cùng sương mù bay lượn, hai tay La Khôn Tử chắp sau lưng đứng yên lặng. Cách đó không xa, một lão giả gầy gò, thần thái khiêm tốn khom người thi lễ, sau đó cùng một tu sĩ La gia quay người rời đi.

Giới nội cũng không an phận, Thiên địa có biến, vạn vật hoảng sợ.

La Khôn Tử khẽ lắc đầu, chân tùy ý đạp bước về phía trước. Chỉ một thoáng quang mang vặn vẹo, ông ta đã đến một gian rộng rãi trong động phủ, có người đang nhắm mắt tĩnh tọa, khom người thi lễ với đối phương nói:

- Ngài cũng biết rồi, đó là một tên tiểu bối giới nội, tự xưng là Thành Nguyên Tử, vì chuyện Hạo Thiên chí bảo hạ lạc mà tới.

Người tĩnh tọa này chính là La Thanh Tử gia chủ La gia, trên người mặc áo bào xanh, râu tóc xám trắng, lông mày xuôi xuống, trong thần sắc có vẻ buồn bực. Hai mắt ông ta mở lớn, nhìn bồ đoàn bên phía tay trái nói:

- Huynh trưởng, mời ngồi!

Đợi đối phương ngồi xuống, ông ta mới chậm rãi lên tiếng:

- Một người trẻ tuổi tên Lâm Nhất, hơn một trăm bốn mươi năm trước đã giành được Hạo Thiên chí bảo. Sáu bảy chục năm trước trốn đến giới ngoại, đến nay không rõ tung tích, giới nội Tiên vực, sao lúc này mới đến bẩm báo?

La Khôn Tử gật đầu cười nhưng không nói gì.

La Thanh Tử không thay đổi sắc mặt nói tiếp:

- Đơn giản vì tham lam quấy phá, mưu toan đều không thuận lợi mà thôi.

La Khôn Tử cười phụ họa:



- Ha ha, ngày Tử Vi Tiên Cảnh mở ra còn không xa, những tiểu bối ở giới nội không khỏi rục rịch. Có điều...

Ngừng lại một chút, ông ta nói tiếp:

- Giới nội giấu chuyện Hạo Thiên Tháp cho đến nay, cho thấy thật sự có người tên Lâm Nhất kia.

La Thanh Tử dạ, trầm ngâm một lát, nói:

- Tên Lâm Nhất kia là nhất thể tam tu, thật hiếm thấy. Mà Thiên La Tiên vực lớn như vậy cũng không dễ dàng tìm một người. Không ngại để La gia bên ngoài đại tiểu Tiên môn lưu ý thêm, nhưng có phát hiện, bắt lại là được.

La Khôn Tử đáp một tiếng, lại không hiểu hỏi:

- Bắt giữ làm gì? Sao không giết?

- Giết sao?

Mắt La Thanh Tử nhìn đối phương, nói:

- Giết người đoạt bảo, đương nhiên là tốt, mà Hạo Thiên chí bảo liên quan đến truyền thừa của Tiên Đế, Cửu Mục Tiên vực sao lại để cơ duyên to lớn qua cho người khác? Ta không cẩn thận một chút, sẽ bị nghi ngờ.

Nghe lời giải thích này, La Khôn Tử nhẹ gật đầu, gia chủ cẩn thận như vậy cũng không phải là không có đạo lý. Cửu Mục Tiên vực cao cao tại thượng, lại sâu cạn khó dò, tuyệt không cho phép có người nhảy vào cướp lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play