Bên trong động phủ kết giới La gia, linh khí cùng nguyên khí lan tràn, Lâm Nhất thấy bốn phía động phủ cũng tương tự như thế. Mà hắn ngồi thiền (minh tưởng) trên bồ đoàn, một tia khí thế quỷ dị từ dưới thân mà đến, bất tri bất giác tuôn ra nhập vào trong cơ thể, lặng lẽ tuần hoàn không ngừng. Ban đầu không dễ dàng phát giác, mà sau năm năm đã khôi phục được ba phần lúc đầu.
Hắn vô ý có được bồ đoàn, không ngờ nó còn có tác dụng kinh người như thế. Nếu đúng là vậy, có dùng cái này thu nạp Thái Thủy Lực, Thiên Địa Quyết, hiện lộ sức mạnh.
Trong mắt Lâm Nhất quang mang chớp động, khóe môi nhếch lên nụ cười cổ quái. Hắn thả ra bồ đoàn trong tay, còn muốn lấy lại trải nghiệm một phen, có người ngoài động cất giọng kêu lớn:
- Lâm... Lâm đạo hữu! Sư muội của ngươi tới chơi...
Giọng quen thuộc của Tiếu Quyền Tử, sao lại có sư muội? Trong năm năm này, tên gia hỏa kia thành thật ở động phủ tại chân núi, có ngẫu nhiên lên chào hỏi cũng không dám làm càn. Mà giờ khắc này, lại xảy ra chuyện gì?
Trong nháy mắt, thần sắc Lâm Nhất kinh ngạc, hắn thoáng chần chừ, quay người đi ra khỏi động phủ, tiện tay loại bỏ cấm pháp trước đó. Ngoài động cảnh sắc như xuân, mây mù mờ ảo, gió thổi hiu hiu, khiến cho tinh thần con người sảng khoái. Động phủ kết giới tự có Ngũ Hành biến hóa kỳ diệu, so với Càn Khôn Tứ Tượng kỳ hỗn độn thiên địa cùng Thiên Ma kết giới của Ma Tôn, có thêm sức sống hơn.
- Lâm sư huynh, tiểu muội Mộ Vân ở phía trước bái kiến...
Lâm Nhất đứng trên tảng đá trước cửa động, kinh ngạc nhìn hai người bên ngoài mấy trượng đạp không mà đứng. Một tên ngốc mày rộng mắt to không cần nói là ai cũng biết, một mỹ nhân áo xanh đang xấu hổ, hai má mang theo ý cười nhạt, đặc biệt với đôi mắt dịu dàng kia, kiều diễm giống như sắc xuân tháng ba.
- Lâm đạo hữu, ta bị phái đến Thính Vũ Tiểu Trúc đợi mệnh, nơi này giao cho Mộ Vân cô nương tiếp nhận, cái kia... Sư huynh muội hai người nói chuyện đi, ta không tiện quấy rầy...
Tiếu Quyền Tử chào một tiếng, lại mang theo vẻ mặt khác thường nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, tựa như lưu luyến không muốn rời đi.
Ánh mắt người đẹp bên cạnh lưu chuyển, muốn nói lại thôi. Nam tử ở giữa cũng tình thâm như vậy, thật là hiếm thấy. Mà một tiền bối Hợp Thể, lại đối với vãn bối kính trọng, càng khiến cho người ta thêm kinh ngạc.
Lâm Nhất mặt không thay đổi nhìn hai người kia, một lát sau, khoát tay nói:
- Đi thôi!
Tiếu Quyền Tử như được đại xá, gật gật đầu, quay người khẩn cầu nói:
- Thính Vũ Tiểu Trúc cách nơi này chỉ có mười vạn dặm, đi về chỉ trong chốc lát, Lâm đạo hữu không ngại có thể đi đến đó... Nếu không, ta về thăm ngươi...
Tên ngốc này sợ sau khi tách ra lại bị hắn hạ độc thủ, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
- Ta không dám mạo phạm cấm địa, ngươi cẩn thận một chút, an nguy của ta không cần lo, đừng dài dòng.
Hừm! Ta muốn chính là câu nói này của ngươi. Tiếu Quyền Tử thở dài một hơi, lúc này mới nhanh chóng rời đi. Phía sau hắn vẫn đứng trước cửa động phủ, một nam một nữ vẫn đứng đối diện nhau từ xa.
Một lát sau, Lâm Nhất nhíu mày, nhìn nữ tử còn xấu hổ kia, từ tốn nói:
- Mộ Vân chưởng quỹ, ngươi có diện mạo như thiên nhân, tu vi không tầm thường lại cam tâm tình nguyện xách ấm bán tương. Nhưng trong năm năm ngươi lại từ Hóa Thần tu lớn Luyện Hư sơ kỳ, làm đệ tử La gia bái nhập động phủ kết giới, hết thẩy những điều này thật khiến người ta hiếu kỳ.
Hắn nói xong, lại hỏi ngược một câu:
- Ngươi… Không phải vì Lâm mỗ mà đến chứ?
Vị sư muội này chính là chưởng quỹ tửu quán Mộ Vân La gia trấn. Hiện tại nàng không còn là tiểu bối Hóa Thần, lắc mình biến thành một đệ tử Luyện Hư của La gia, còn bồi cùng Lâm Nhất trên một ngọn núi sớm chiều ở chung, hết thẩy những chuyện này thật quá mức không thể tưởng tượng.
Mộ Vân vẫn đứng cách đó không xa, duyên dáng yêu kiều giống như liễu rủ thướt tha. Đột nhiên bị chất vấn, mày cau lại, trầm giọng nói:
- Lại… Không phải vậy!
Chỉ nói một câu như thế nàng lại cười nhạt một tiếng, nói tiếp:
- Lâm sư huynh, tiểu muội đến chơi, không đến nỗi huynh muốn đuổi khách chứ?
Lâm Nhất nhìn chằm chằm nữ tử kia, ngược lại khẽ vung tay áo, ngồi xếp bằng trước động phủ, đối phương đã nhẹ nhàng ngồi trước cửa động phủ, nàng cũng thong dong ngồi xuống cách nơi đó xa một trượng. Trong giây lát, nữ tử kia đánh giá cảnh sắc chung quanh, lại nói tiếp:
- Hình ảnh diện mạo ta thế nào đơn giản chỉ từ người bình luận thôi, người nông cạn quan tâm đến sắc đẹp cho vui mắt, duy chỉ người có đức mới có thể xem Mộ Vân là tu sĩ.
Trong lời nói có chút châm chọc, vẻ mặt Lâm Nhất vẫn hờ hững như trước.
Nụ cười trên mặt Mộ Vân giảm đi, nét mặt tăng thêm mấy phần đoan trang, yên tĩnh. Nàng chậm rãi nói:
- Chỉ vì Hóa Thần viên mãn nhiều năm mà không tiến bộ nửa bước, cho nên mới du lịch nhân gian cầu cơ duyên, sau lại mở tửu quán đổi Tiên Tinh, cũng chỉ tính toán muốn tu luyện mà thôi. Bây giờ tu vi may mắn tiến thêm, Lâm sư huynh sao lại cười nhạo thế? Ta thân là tu sĩ, gian khổ so với người khác cũng không ít hơn.
Nói đến đây, Mộ Vân chuyển hướng nhìn Lâm Nhất, ánh mắt đưa tình mang theo chút thẫn thờ, tiếp tục nói:
- Ngươi cùng Tiếu Quyền Tử tiền bối bên trong tửu quán xuất ra ngọc bài La gia, có thể toại nguyện bái nhập La gia, ta mới hiệu được có thể thực hiện đường tắt, ta liền đóng cửa tửu quán đi khắp nơi tìm kiếm. Công phu không phụ lòng người, hai năm sau ta thật sự tìm ra được một khối ngọc bài La gia, sau khi tu vi được tăng lên mới đến nơi này. Mà tiểu muội nhận định, người uống rượu không phải là người xấu, cho nên mới đến bái kiến Lâm sư huynh để ngay sau che chở, không ngờ lại bị nghi kỵ…
Nàng thở dài với vẻ mặt không thể hiểu nổi, nói từng chữ:
- Huynh nói, ta vì huynh mà đến, quả thật là thế!
Mày Lâm Nhất run lên, chậm rãi xoay người nhìn qua. Tay Mộ Vân nhẹ phẩy, đúng là ném qua một vò rượu. Hắn ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận. Lại thấy đối phương lấy ra một vò rượu, nhẹ nhàng mở nắp bình, lập tức giơ tay lên, ghé vào miệng bình, hai mắt khép hờ, ngẩng đầu rót xuống. Trong lúc nhất thời, rượu tràn trề, ngực phập phồng, say xưa thoải mái.
Trong nháy mắt, một vò rượu không còn một giọt nào. Mộ Vân buông bình rượu xuống, đưa tay lau miệng, tay áo dài hất lên, con ngươi khẽ mở ra, nói:
- Rượu chính là vật vong ưu, qua ta một đời tình, tiên đạo tịch mịch xa, lại uống ba nghìn chén…
Không lâu sau, nàng ngước nhìn Lâm Nhất, mỉm cười ra hiệu:
- Lâm sư huynh, mời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT