Ngũ Hành, một viết Thủy, hai viết Hỏa, ba viết Mộc, bốn viết Kim, năm viết Thổ.
Hành giả, Thuận Thiên hành khí, chính là vạn pháp chi tông! Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Tthủy...
Ngũ Hành, có năm khí, ngũ phương, ngũ thì, ngũ âm, ngũ tạng, ngũ vị, ngũ sắc! Đại đạo đơn giản nhất, Kim Mộc Thủy Hỏa, tự nhiên thì lại sinh, trái lại thì khắc, do đó diễn sinh vạn vật.
Sum suê như mùa xuân, sinh sôi nảy kéo dài, được xem là Mộc. Mùa hè thuộc Hỏa, tràn đầy sức sống. Ngày mùa thu tàn lui mà lắng đọng, chính là Kim. Mùa đông nước chảy ra sông, vạn vận ẩn nấp, chờ đợi đến mùa xuân. Mùa vụ thay đổi, tứ hành luân hồi tự có thay đổi để cân bằng.
Ngũ Hành, danh hiệu Mộc viết Khúc Trực, Hỏa viết Viêm Thượng, Thổ viết Giá Sắc, Kim viết Tòng Cách, Thủy viết Nhuận Hạ. Có sinh trưởng, có sáng ngời, thu nạp, thanh túc, phương pháp vận hành.
Trong sơn động, Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa, trong tay hắn chụp lấy ngọc giản Ngũ Hành Chính Nguyên, tìm hiểu không ngớt.
Tu sĩ, am hiểu Ngũ Hành chi đạo, ví như Ngũ Hành Lôi Pháp, Ngũ Hành Cấm Pháp, Ngũ Hành Độn Pháp,… Đều do cái này diễn biến mà ra. Hiểu được lý lẽ thuận sinh nghịch khắc, tiến hành khổ tu một phen có thể tùy tiện thao túng Ngũ Hành pháp thuật. Căn bản, một người ruy tung nguồn gốc chẳng có ai, mà bên trong kinh văn thuật Ngũ Hành Chính Nguyên thì từ Ngũ Hành biết Âm Dương, ngộ nội dung quan trọng của Vạn Pháp Quy Tông, từ đó giải khai rất nhiều pháp môn bản nguyên.
Hắn nhớ kỹ, từng có lão giả trong ảo cảnh giải thích qua Trường Sinh Đạo, chính là từ quang minh cảnh đại thẳng đến dương khí bản nguyên, cho đến vị trí sâu thẳm, thẳng đến khí bản nguyên. Thiên địa bị thống trị, âm dương được lưu giữ, lo duy trì một con đường hài hòa hai giới Âm Dương. Ban đầu vì sửa đổi tận gốc Ngũ Hành Chính Nguyên thuật, lại có hỗ trợ lẫn nhau tuyệt diệu.
Mọi loại pháp môn đều do Âm Dương Ngũ Hành diễn hóa mà ra, nếu có bản nguyên rõ ràng, chẳng lẽ có thể tự sáng tạo pháp thuật?
Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt, thở dài nhẹ nhõm. Có lẽ là do Thiên Địa Quyết đã khiến cho hắn đối với Tiên pháp như đói như khát. Ban đầu ở bên trong cửa hàng, thấy chưởng quỹ kiến thức uyên bác, lại vô ý bán ra ngọc giản trong tay, chỉ mới thử một lần không nghĩ tới đúng thật là nhặt bảo bối. Năm trăm khối Tiên Tinh đổi lấy tuy không phải là công pháp, lại không thể đánh đồng cùng công pháp. Nếu công pháp là cá thì bản kinh văn này là cần câu cá, thu hoạch được từ nó tuyệt không tầm thường.
Chưởng quỹ cửa hàng không hiểu thấu đáo Ngũ Hành Chính Nguyên, nếu không có người chỉ điểm. Mà hắn thì muốn hiểu được kinh văn cũng không phải là chuyện khó khăn, giống như bên trong sương mù nồng nặc, có kính chiếu rọi. Năm đó ở Hậu Thổ Huyễn Cảnh, vị lão giả kia quả thật là người có được lợi ích không nhỏ.
Lâm Nhất mở ra tay trái trống rỗng, thoáng ngưng thần. Một lát sau, nguyên khí trở nên mờ mịt, lập tức hóa thành đám mây trắng như bông, rồi hình thành những giọt mưa nhẹ vẩy xuống, sau đó cơn lốc nhẹ dấy lên, tiếp đến những bông tuyết bay xuống lại biến mất không thấy tăm tích. Trong chớp mắt nguyên khí được thu nhập vào trong cơ thể. Hắn lắc đầu, chậm rãi cầm lên hai tay, Ngũ Hành biến hóa vô tận, thật muốn diễn sinh ra đại thần thông mở ra thế giới, đó không phải là việc làm ngày một ngày hai.
Ngoài ra, vị lão chưởng quỹ kia nói không sai, cường đại thần thông đến từ viễn cổ Tiên pháp, muốn có sức mạnh Thái Thủy cũng phải có thần lực gia trì mới có thể triển khai. Mà thần lực đến từ cao nhân Phạm Thiên cảnh, làm thế nào hắn triển khai thoát thân nửa bước Thiên Địa Quyết? Chẳng lẽ trong cơ thể một tia khí thế quỷ dị kia, chính là cái gọi thần lực không thành sao?
Lâm Nhất quan sát bên trong toàn cơ thể, một tia khí thế quỷ dị kia đã bị Thiên Địa Quyết tiêu hao hầu như không còn, lúc này đã không thấy tăm hơi. Từ lúc đến Hậu Thổ Tiên Cảnh, từ yếu ớt đến rõ ràng, trải qua một hai trăm năm, bây giờ lại không còn. Ngay cả trong thức hải, hai thanh ngọc xích cũng dường như không còn liên quan đến.
Không có thần lực, nhất định không thể thi triển Thiên Địa Quyết, làm thế nào mới có được lại?
Trong lòng Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ, nhíu nhẹ chân mày, cứ như vậy hắn ngồi tĩnh tọa. Thoáng một cái đã một tháng trôi qua, hắn thu hồi ngọc giản Ngũ Hành Chính Nguyên, lấy ra một cái ngọc phù, đem thoáng gia trì tu vi, phía trên có ẩn chưa quang mang chớp động. Thấy thế hắn nhẹ thở ra, động phủ kết giới La gia, không hoàn toàn giới tử hư không, cũng không phải là một cái lồng thực sự. Trong này nhìn như khoảng cách trăm vạn dặm cũng chỉ là huyễn cảnh hư thực mà thôi.
Cùng lúc đó, ánh sáng yếu ớt lóe lên dưới lớp gạch bên trong một gian phòng nhà trọ Thiên Ngọc La gia trấn. Một lát sau, đầu bếp Lưu Tiên Nhi đẩy ra cửa phòng nhìn vào trong đánh giá, tự nhủ:
- Vị Lâm tiên trưởng kia thật không trở về một thời gian rồi, xem ra đã trở thành đệ tử La gia.
Nói xong, ông quay đầu rời đi, lại ngồi xuống dưới ghế dài bên cạnh cây cổ thụ. Bà Nương Sửu Nữ không ngẩng đầu lên, đang bận rộn với tấm vải trong tay, vừa nhẹ nói:
- Người kia thiện tâm, sẽ có thiện báo.
Từ nhiều năm nay, tự nhiên ngồi nói chuyện cùng vợ chồng phàm nhân này cũng chỉ có một vị tiên trưởng là hắn.
Lưu Tiên Nhi thoải mái nằm trên ghế, hai má hồng nhuận, nở nụ cười nói:
- Thiên đạo vô tình, dù là thiện hay ác cũng có ưu khuyết điểm.
Ông đung đưa chân, cảm khái:
- Tiên nhân một đời cơ khỏi, phàm tục cả đời mới tiêu dao. Có người nói Thiên vận cẩu như vậy cũng chỉ là vật trong chén.
Sửu Nữ giơ tấm vải trong tay lên quan sát, chỗ thêu là đám mây có đường nét cổ quái. Bà cười cười, nhẹ nhàng rút ra sợi chỉ, đám mây dần biến mất, bà lại cúi đầu bộn rộn, nói:
- Vân nhi đơn giản nhưng lại khó nắm bắt, người kia rời đi đã một tháng, quán rượu của nàng cũng đóng cửa một tháng, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Lưu Tiên Nhi thích ý hai mắt nhắm lại, không kiên nhẫn đáp lại:
- Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, cần gì phải giày vò?
Gió mát thổi phất phơ, làm cây đung đưa không ngừng.
...
Bên trong tinh không, một ngôi sao sâu trong lòng đất, hai người giống Lâm Nhất như đúc ngồi đối diện nhau. Bỗng nhiên lúc này Ma Anh mở to hai mắt, há mồm phun ra chùm sáng màu đen, nhẹ nhàng chuyển động quỷ dị phi phàm. Bên ngoài mấy trượng, trong mắt Long Anh hiện lên một đạo lãnh mang, ngạo mạn mà hỏi:
- Đây là vật gì?
Ma Anh mang theo nụ cười tà, phân trần nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT