Hồng Bán Tiên bảo Lâm Nhất ngồi xuống, lúc này mới mang giầy nói:

- Thấy Lâm huynh đệ thần sắc vội vã, có việc gấp gì sao? Lần này có thể ở lâu thêm mấy ngày, để Thuyên Nhi bồi ngươi một chút hay không!

Ánh mắt của Hồng Bán Tiên không kém, nhìn rất chuẩn, chỉ là đoán không ra ý đồ đến của Lâm Nhất, chỉ suy đoán về chỗ tốt.

- Hồng tiên sinh, phu nhân, ngày mai ta phải ra ngoài đi xa, nên đến đây chào từ biệt !

Đối mặt một nhà Hồng Bán Tiên, Lâm Nhất cũng không dấu diếm, mà nói thẳng.

- Lâm huynh đệ nói cái gì? Muốn đi nơi nào? Khi nào mới có thể trở về?

Hồng Bán Tiên có chút sốt ruột, vội lên tiếng hỏi.

Lâm Nhất mang theo áy náy nói:

- Ta và Hồng tiên sinh đầu đường ngẫu nhiên gặp, vốn là trùng hợp. Sau đó xuất thủ giúp đỡ, chỉ là đạo nghĩa. Mà truyền cho ngươi phù chú, cũng không phải Lâm Nhất tùy ý. Ta chính là truyền nhân đời thứ hai mươi mốt của Huyền Nguyên Quan, ngươi ta có tình cảm hương hỏa, đối với quẫn cảnh của gia đình Hồng tiên sinh, ta không thể ngồi yên không để ý! Lúc trước có lừa gạt, mong Hồng tiên sinh và Hồng phu nhân thứ lỗi!

Nói xong liền thi lễ.

Hồng Bán Tiên và Lăng thị nhìn nhau kinh ngạc, vội không ngừng đáp lễ.

Hồng Bán Tiên kích động, mắt đục đỏ ngầu hỏi:

- Huyền Nguyên Quan còn có hậu nhân? Không phải nói Huyền Nguyên Quan từ lâu xuống dốc, môn nhân tản mát hầu như không còn sao?

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhất nóng lên, mũi đau xót. Không ngờ Hồng Bán Tiên đối với môn phái của tổ tiên hắn kính trọng như vậy, khiến người ta cảm khái! Cũng may mình đã lưu lại truyền thừa, Huyền Nguyên Quan còn không đến nỗi hủy hoại ở trong tay mình.

Lâm Nhất nhẹ giọng nói:

- Ta đã ở Huyền Nguyên Quan lưu lại truyền thừa của môn phái, phụ tử Ngô Đạo Tử được ta uy thác, đang trông coi Huyền Nguyên Quan. Ngô Thiên Phúc là đồ đệ của ta, năm nay mười một tuổi, nếu như có thời gian, nhất định có thể đẩy lên tương lai của Huyền Nguyên Quan. Ở gia hương của ta, ta còn có một muội tử, tên là Thúy Nhi, cũng có công pháp truyền thừa của Huyền Nguyên Quan. Ngoài ra Thái Bình tiêu cục Viên Phượng Minh và Xa Hải cùng ta giao hảo. Những người này, sau này có việc có thể dựa vào. Còn nữa, ở trong Thiên Long phái, đệ tử ngoại môn Tương Phương Địa, Đại Viễn Hải, Hứa Nguyệt cùng ta giao tình không tệ...

Hồng Bán Tiên vội phất tay la lên:

- Chậm đã! Lâm huynh đệ muốn làm cái gì? Sao giống như sắp xếp hậu sự vậy, phi... cái xú miệng này!



Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói:

- Hồng tiên sinh nói như thế, cũng gần đúng rồi! Ngày mai ta phải xuống núi đi xa, chẳng biết lúc nào mới có thể quay lại, ngươi ta vừa có tình đồng môn, không nói ra những lời này, Lâm Nhất không yên lòng!

- Ngươi còn phải suốt đêm trở về sơn môn? Hai trăm dặm lộ trình a! Dù cưỡi ngựa, ban đêm cũng không tiện chạy đi ! Còn nữa, lần này ngươi đi, Thuyên Nhi nhà ta làm sao bây giờ?

Đầu óc của Hồng Bán Tiên cũng rối loạn.

Ngược lại là Lăng thị vẫn còn đúng mực, nàng nhẹ giọng nói:

- Phu quân chớ nóng ruột thêm phiền, nghe Lâm huynh đệ nói hết đã!

Lâm Nhất mỉm cười nói:

- Không dối gạt Hồng tiên sinh và phu nhân, sáng mai phải khởi hành, bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là lao nhanh hơn một canh giờ!

Hồng Bán Tiên và Lăng thị khó có thể tin nhìn Lâm Nhất, có người chạy còn nhanh hơn tuấn mã sao?

- Lâm đại ca, nhân lúc nóng ăn chút đi!

Khuôn mặt Thuyên Nhi không che giấu nổi mừng rỡ, nàng bưng một bát cháo đến trước mặt Lâm Nhất.

Hồng Bán Tiên và Lăng thị cũng mắt hàm từ ái, nhìn hai người trước mắt.

Lâm Nhất chần chờ một chút, đưa tay ra nhận lấy. Táo đỏ gạo tẻ bốc hơi nóng, lộ ra hương vị ngọt ngào.

Một chén cháo vào bụng, hắn ngăn Thuyên Nhi lấy thêm, thả bát đũa xuống, nghiêm nghị nói:

- Đa tạ muội tử, ta còn có lời muốn nói!

Lâm Nhất từ trong lòng móc ra mấy quyển sách, tản ra mặc hương, đều là mấy ngày gần đây viết ra.

- Thuyên Nhi có nguyện tập võ không?



Lâm Nhất hỏi.

Ánh mắt Thuyên Nhi đảo qua cha mẹ, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Nhất nói:

- Ta mới không muốn bái ngươi làm thầy đâu! Đánh đánh giết giết, không phải con gái nên làm!

Hồng Bán Tiên và Lăng thị nghe vậy, ánh mắt lộ ra thất vọng. Lâm Nhất võ công không tầm thường, một canh giờ liền có thể chạy hai trăm dặm, suy nghĩ một chút liền khiến người ta hoảng sợ, nếu được truyền thụ bản lĩnh, nhất định sẽ rất bất phàm. Bất quá con gái văn tĩnh đoan trang, cũng không phải chuyện xấu.

Lâm Nhất quay về phía một nhà ba người Hồng Bán Tiên nói:

- Đây là một quyển sách thảo dược, một bộ kiếm pháp, một bộ nội công tâm pháp và một bộ công pháp khinh công. Mặc dù Thuyên Nhi không muốn tu tập, nhưng có thể coi là truyền thừa tiếp tục kéo dài. Sau này nếu gặp Huyền Nguyên Quan Thiên Phúc và Thúy Nhi, có thể thay ta giao cho bọn hắn. Nhưng phải tránh bộc lộ, để khỏi nảy sinh mầm tai vạ!

Sắc mặt Hồng Bán Tiên ngưng trọng tiếp nhận mấy quyển sách. Thần sắc của Lăng thị cũng nghiêm nghị. Hai người nhiều năm trải qua gian khổ, am hiểu đạo lý thế gian, cũng biết rõ mấy quyển sách này quý trọng. Bọn họ không biết là, vì Thuyên Nhi không thích võ công, tương lai trong chốn giang hồ, cũng vì vậy ít một cao thủ tuyệt đỉnh!

- Lâm Nhất đã nói xong, không biết Hồng tiên sinh có bàn giao gì không?

Lâm Nhất mỉm cười nhìn Hồng Bán Tiên nói.

Hồng Bán Tiên ôm chặt mấy quyển sách, ngơ ngẩn nói:

- Một nhà Hồng mỗ được Lâm huynh đệ ban ơn rất nhiều, không thể báo đáp, khiến người ta sinh hận! Chỉ là không biết, khi nào Lâm huynh đệ quay lại?

- Lần này đi đường xá xa xa, ngày về mịt mờ, bảo trọng...

Lâm Nhất nhìn ba người Hồng Bán Tiên mỉm cười gật đầu, trên người lóe lên hào quang, đột nhiên mất đi!

Hồng Bán Tiên trợn mắt ngoác mồm, vội vàng hô:

- Lâm huynh đệ...

Thuyên Nhi tú mục trợn tròn nhìn chung quanh, Lâm đại ca thật sự đi như vậy, cũng không biết bao giờ trở lại!

Nửa ngày, nàng mới nhào vào trong lòng Lăng thị, khóc ròng nói:

- Ta chỉ muốn có ca ca...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play