Buổi tối hôm Lâm Nhất vừa tới Hồ Yêu thôn, Tống Yêu Nhi thừa dịp chạy loạn, mất tích.
Tiểu tử kia linh trí mở được phân nửa, lại có tu vi Kim Đan, ngày xưa ở trong núi rừng tán loạn tự bảo vệ mình không có vấn đề, trong chốc lát không thấy bóng dáng, trong Hồ Yêu thôn cũng không có ai để ý tới. Một chuyện nữa là mẹ gã cùng cha gã đều đặt tâm tư lên người Lâm Nhất, không thể quản hết được, khó tránh khỏi sơ sẩy một lần.
Bây giờ đã nửa tháng trôi qua rồi, Tống Yêu Nhi vẫn không thấy quay lại. Mặc dù đã phái tộc nhân ra lục soát khắp lãnh địa trăm ngàn dặm của Thiên Hồ tộc, vẫn không tìm thấy hình bóng của tiểu tử kia.
Vì thế, Mỵ Nương nóng lòng.
Yêu vực hoang vắng, cũng không thiếu Yêu vật ác tính. Nếu như Tống Yêu Nhi đi nhầm vào lãnh địa của người khác, bỏ mạng cũng là chuyện bình thường. Năm đó cha của Tiên Nô cũng gặp phải vận rủi như thế, cuối cùng rơi vào kết quả chết mất xác. Vết xe đổ còn chưa xa, làm sao còn có thể ngồi yên được!
Thiên Hồ tộc nhỏ yếu, còn có thể phái ra hơn mười người. Dưới sự phân phó của Mỵ Nương, các tộc nhân bất luận tu vi cao thấp, đều dốc toàn bộ lực lượng, ba người một nhóm chạy về phía tứ phương, đi tìm tung tích của Tống Yêu Nhi.
Có biến này, Lâm Nhất liền muốn nhân cơ hội đó đi xa một chuyến. Hắn vốn muốn sử dụng Kiết Kim chi hỏa để luyện khí, bởi vậy nên nói với Tống Huyền Tử muốn xuất môn tìm người.
Nhiều thêm một nhân thủ, nhiều thêm một phần lực. Có Lâm Nhất xuất thủ tương trợ, Mỵ Nương vô cùng cảm kích. Nàng vội vội vàng vàng thông báo vài câu, rồi cùng Tống Huyền Tử chạy về phía núi xa.
Tống Huyền Tử vốn định kéo Lâm Nhất cùng đồng hành nhưng Mỵ Nương lại không đồng ý. Phân công nhau hành sự dễ dàng tìm người hơn, đi cùng nhau ngoại trừ náo nhiệt ra thì không có tác dụng gì. Chuyện không được toại nguyện, ông ta bất đắc dĩ khom người thi lễ với Lâm Nhất, lại ý vị thâm trường hít một tiếng, lúc này mới vội vã lên đường. Lâm đạo hữu, toàn bộ đều không nói cái gì cả...
Chỉ có điều khi Mỵ Nương rời đi không chỉ để lại cho Lâm Nhất một miếng ngọc giản dùng để liên lạc và truyền âm mà còn để lại một người. Tình hình của Yêu vực khó lường, có Tiên Nô đi theo sẽ dễ hành sự hơn, mong rằng nàng được Lâm tiền bối chiếu cố nhiều thêm chút...
...
Giữa không trung, hai nhân ảnh không nhanh không chậm bay về phía trước. Một là Lâm Nhất mặc áo bào tro, một người còn lại là bạch y, Tiên Nô.
Chỉ có điều qua một ngày, đã đi tới phần cuối của lãnh địa Thiên Hồ tộc, trong thần thức vẫn không tìm thấy tung tích của Tống Yêu Nhi. Còn thế đi của Lâm Nhất không ngừng, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Trong tay hắn còn thủ sẵn một bức dư đồ của Yêu vực, hiển nhiên là muốn đi tới nơi khác.
Nhìn thấy dáng vẻ vị tiền bối kia không yên lòng, Tiên Nô đi ở phía sau không khỏi trù trừ. Qua một khoảnh khắc, nàng vẫn đuổi tới sóng vai, mang theo chút khó hiểu hỏi:
- Tiền bối! Sao không tìm thêm vài lần ở trong lãnh địa?
Nghe tiếng, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại. Đôi mắt sáng như nước, trong suốt động lòng người, trong thần sắc hơi có vẻ e lệ còn mang theo một tia nghi vấn.
Lãnh địa của Thiên Hồ trăm ngàn dặm, liếc mắt đã xem được mấy lần rồi, cần gì phải tiếp tục làm tốn thời gian thêm nữa. Mà ở trong Yêu vực mịt mờ tìm một Tống Yêu Nhi chạy loạn không khác nào biển rộng tìm kim. Mà chuyến này việc tìm người chỉ là lý do mà thôi! Lâm Nhất nhìn về phía Tiên Nô đoan chính. Đối phương xấu hổ né tránh, tay lại nắm vào nhau ra vẻ trấn định. Hắn bất động thanh sắc nói:
- Ta muốn tới nơi tụ tập Yêu tộc là Linh Tề phong, tìm người chẳng qua là chuyện thuận đường mà thôi! Lần này đi hung hiểm khó lường, ngươi không muốn thì cứ quay lại đi!
Thiên Hồ tộc cũng không có Tinh Du, càng không có Kiết Kim hỏa. Muốn tu sửa tinh chu chỉ có vào căn cứ của Yêu tộc một lần. Mà Lâm Nhất có ý định nói ra tình hình thực tế, chính là muốn thăm dò bản tính làm người của Tiên Nô. Hắn sinh lòng thân cận với cô gái này nhưng không muốn tùy tiện hành sự. Hữu duyên không mất đi quy tắc mới là duyên phận. Mà chuyện báo ân có lễ tạ thần, có trả nợ, có dũng tuyền, có xá sinh, rất nhiều điều khác biệt...
Tiên Nô hơi ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Đi tới nơi Yêu tộc tụ tập chưa chắc không phải phương pháp tìm người. Nếu tiền bối có ý đó mà ta lại ngại, há chẳng phải một cây chẳng chống vững nhà?
Lâm Nhất chậm rãi ngừng lại, từ tốn nói:
- Nếu thật sự gặp nạn, một mình ta có khả năng ứng phó được...
Tiên Nô lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Lâm Nhất, vui vẻ cười nói:
- Tiền bối lo lắng cho sự chu toàn của Nô nhi sao? Không sao, đừng coi thường thần thông của Thiên Hồ tộc...
Nàng nhẹ chậm lại trên không trung, bạch y không dính chút bụi trần, tóc đen dài ngang eo tùy ý buộc ngang lưng nhẹ nhàng tung bay lại thêm hai gò má trắng nõn như ngọc mang theo cả lúm đồng tiền nhạt, cả người như tiên tử trong mây, bóng dáng như hoa khiến người ta không nhịn được mà chăm chú nhìn thêm.
Một nữ tử dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi, cũng là một tu sĩ Hóa Thần. Nếu đặt ở Cửu Châu nhất định là kinh thế hãi tục, mà ở trong Yêu vực thì lại chẳng có gì lạ.
Lâm Nhất không nhịn được, nói:
- Ngươi thật bướng bỉnh, chớ trách tới lúc đó ta thấy chết mà không cứu được!
Trong ánh mắt của Tiên Nô hơi có vẻ hoảng loạn, sau đó cắn môi, trịnh trọng vuốt cằm nói:
- Sinh tử do trời định, Nô nhi tất sẽ không làm liên luỵ tới tiền bối!
Nói xong quanh người lóe lên ánh sáng, bỗng nhiên biến mất thân ảnh, chỉ có tiếng nói thanh thúy dễ nghe vang lên:
- Lần này đi ra ngoài ngàn dặm, chính là tới lãnh địa của Yêu Lâu thú, cứ như vậy tùy tiện tới khó tránh gặp phải khiêu khích, không ngại thì nên tiềm hành...
Lâm Nhất suy nghĩ trong khoảnh khắc, cảm thấy ngoài ý muốn. Dưới việc hắn có thể so với thần thức Hợp Thể, bốn phía chỉ có Yêu khí nhàn nhạt bắt đầu khởi động, nhưng lại khó tìm được bóng người. Thuật ẩn thân của Tiên Nô khá được, có lẽ là còn mạnh hơn một bậc. Bởi vậy có thể thấy được, thần thông của Thiên Hồ tộc tự có bất phàm riêng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT