Cùng lúc đó, trong không trung trên Thiên Môn sơn, đột nhiên vỡ ra ba khe hở màu đen, sau đó hiện ra thân ảnh của Dư Hằng Tử, Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử. Phát hiện có một đạo quang mang phóng lên cao, ba ngườiđều ngẩn ra, sau đó phá gió đuổi theo.

Sau một thoáng, ba vị lão giả ngừng thế đi. Bên trong tinh không rộng lớn vô tận, yên tĩnh dị thường, nào còn tung tích của Lâm Nhất.

Thành Nguyên Tử kinh ngạc nhìn chung quanh, nói:

- Tiểu tử đó sao lại có giới ngoại tinh chu? Hiện giờ hắn trốn xa vào tinh vực, chúng ta phải làm gì đây.

Cách mấy tẳm trượng, Dư Hằng Tử tay đỡ râu dài hừ một tiếng, quát lên:

- Việc đã đến nước này, há còn mong được như ý? Giới nội ngoại hỗn loạn như, tội của hai người các ngươi lớn lắm! Nếu Hành Thiên Tiên Vực bị liên lụy, hai người các ngươi khó thoát khỏi tội!

Hắn vung tay áo, không quên tiếp tục tỏa thần thức ra tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Qua Linh Tử cười ha ha nói:

- Tiểu tử đó nhạy bén dị thường, sớm đã lưu lại hậu thủ. Cho dù không có hai người chúng ta, bằng vào sức của bản thân đạo hữu vẫn khó có thể được như ước nguyện. Theo ý kiến của ta, hay là bỏ đi hiềm cũ mà cùng nhau lên kế hoạch, để tránh bị người khác chiếm tiên cơ...

Dư Hằng Tử vẫn sầm mặt, hiển nhiên là trong lòng không vui.

Qua Linh Tử thân hình khẽ động, tiên lên trước mấy bước, lại chắp tay đẻ tỏ thiện ý cười nói:



- Mong đạo hữu không trách chúng ta không mời mà đến, xin lỗi.

Hắn quay đầu lại nhìn, Thành Nguyên Tử rất đúng lúc phụ họa:

- Bí mật bị lộ, khó tránh khỏi lầm người lầm mình! Trước đây là do quá nóng vội, hai người chúng ta cũng rất bất đắc dĩ.

- Thực không dám giấu, việc hôm nay trừ ta cùng với Thành Nguyên Tử ra thì không còn ai khác biết.

Qua Linh Tử mang theo bộ dạng thắng thắn vô tư. Hắn nói tiếp:

- Trước khi chưa tìm được tiểu tử đó, hai người chúng ta sẽ không tiết lộ việc này. Ý đồ của chúng ta cũng không khác gì nhau, giờ nên liên thủ, cùng tính chuyện lâu dài của Tiên Vực! Đạo hữu có đồng ý không?

Dư Hằng Tử xoay người lại, ánh mắt đảo qua mặt Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử, không chút lĩnh tình nói:

- Đạo bấy đồng, bất tương vi mưu! Mong hai vị chớ để lầm người lầm mình, cáo từ!

Nói xong, hắn hơi chắp tay, bước vào hư không, trong nháy mắt đã mất đi thân ảnh.

Thành Nguyên Tử địa bất đắc dĩ, nói:

- Dư Hằng Tử mặc dù chỉ lao cho mình, nhưng lại có rất công bằng.

- Chỉ lo cho mình.



Qua Linh Tử vuốt râu, cười ha ha nói:

- Ngươi và ta nhìn thì bôn ba mệt nhọc, nhưng há lại chẳng như vậy! Chỉ có điều trước khi tình thế chưa rõ, không tiện tuyên bố ra ngoài mà thôi. Dư Hằng Tử cũng lo lắng nhiều rồi. Thấy đồng bạn vẫn đang châm chước, hắn lại nói:

- Cách ngày Tử Vi tiên cảnh mở ra vẫn còn sớm, chúng ta không ngại dọa chơi xung quanh, đạo hữu có muốn đồng hành không?

Thành Nguyên Tử trầm ngâm một thoáng, nói:

- Lần này ra ngoài đã nhiều ngày, việc trong môn vẫn chưa xong.

Qua Linh Tử cười nói:

- Ha ha! Vậy cứ tự nhiên.

Thành Nguyên Tử trở nên lo được lo mất, mang theo mấy phần do dự nói:

- Có phải là tới giới ngoại không? Nếu có chuyển cơ thì đừng quên thông báo một tiếng.

Qua Linh Tử lại cười ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play