Lâm Nhất đột nhiên bị người ta cản đường, bị ép phải chậm rãi hiện ra thân hình trong không trung. Hai hàng lông mày hắn nhướn lên, ánh mắt lướt qua bốn phía, không khỏi thần sắc ngưng trọng. Tuy đã đoán được, nhưng vẫn không ứng phó nổi. Quả nhiên là đều tới rồi.

Ngoài mấy trăm trượng phía trước, hai vị lão giả một trái một phải đang đứng. Người đầu tiên bộ dạng trăm tuổi, mặc đạo bào màu nhạt, sắc mặt hồng nhuận, mi dài rủ xuống, thần thái bình thản. Người còn lại tuổi tác cũng xấp xỉ, lại có tướng mạo xấu xí gầy gò. Uy thế hai người này tỏa ra giống như liền thành một thể với thiên địa, tu vi sâu không lường được.

Ở bên trái phía trước hơn trăm trượng, cũng có hai người. Một là Hành Thiên môn Thuần Vu Phong, thần sắc hơi kinh ngạc; người còn lại thì là lão giả gầy gò mặc đạo bào mày thẫm, râu dài phất phới, thần quang nội liễm, lại hơi lộ vẻ giận dữ.

Phía tay phải chính là ba người của Thiên Uy môn. Thân Nhạc đang nhìn quanh, thần sắc hoảng loạn bất an.

Ở phía sau rất xa là ba người khác. Tấn Sơn Tử và Nguyên Giang Tử đứng hai bên ân nhân cứu mạng, lại đều không biết phải làm sao. Mà Xuất Vân Tử khóe môi thì trào máu, tròng mắt lại đảo quanh, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.

- Thân Nhạc! Ngươi cấu kết với người khác, phản bội Hành Thiên Tiên Vực, quả thật là cử chỉ đại nghịch bất đạo! Lão phu khó dung được ngươi.

Dị biến liên tiếp nổi lên, giống như vòng xoáy gió lốc. Đứng mũi chịu sào, Lâm Nhất đành phải cố gắng trấn định và âm thầm tìm đối sách. Nghe vậy, hắn giương mắt nhìn. Lão giả đó ở bên cạnh Thuần Vu Phong đang tức giận, uy thế từ trên người tỏa ra cũng tương xứng với hai người đang chặn đường. Chẳng lẽ là Hành Thiên môn Dư Hằng Tử.

- Tiền bối bớt giận! Hai vị tiền bối đó không liên quan tới tại hạ, chỉ. . . Chỉ. . .

Thân Nhạc sợ tới mức sắc mặt thảm biến, liên tục chắp tay cầu xin tha thứ. Hắn mang theo thần sắc cầu xin giúp đỡ nhìn về phía hai vị lão giả ở xa xa, cũng không dám vọng ngôn. Người trong đó hồng nhuận trong đối phương lắc đầu, không cho là đúng vuốt râu cười nói:

- Ha ha! Dư Hằng Tử đạo hữu nóng tính quá! Ta và Thành Nguyên Tử chỉ là đi ngang qua nơi này, ngươi việc gì phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến người ta khó xử chứ, vô cớ làm tổn thương hòa khí.

Lão giả tên là Thành Nguyên Tử hơi do dự một chút, vẫn lên tiếng phụ họa:

- Quả thật là như vậy.



Dư Hằng Tử! Cao nhân Hợp Thể, cường giả chí tôn của Hành Thiên Tiên Vực! Nhưng vẫn chưa biết hai người cản đường mình là ai. Lâm Nhất thầm thở dài, động tĩnh hôm nay lớn quá.

Dư Hằng Tử giống như vừa mới nhìn thấy hai người vừa lên tiếng, thần sắc hơi hòa hoãn lại. Hắn chắp tay với đối phương, nói:

- Mộ Tô Tiên Vực Qua Linh Tử đạo hữu, Kháng Kim Tiên Vực Thành Nguyên Tử đạo hữu, biệt lai vô dạng.

Chưa nói xong, hắn bỗng nhiên ngạc nhiên khó hiểu hỏi:

- Hai nhà trời nam đất bắc, cách chỗ ta cả ngàn vạn dặm, sao lại đột nhiên hiện thân trong trận pháp mà một tiểu bối của Phục Long môn khởi động.

Hai vị lão giả từ sâu trong sơn cốc xông ra, lập tức bị mọi người ở đây phát hiện manh mối. Sâu trong sơn cốc, cất giấu một tòa truyền tống trận bí ẩn. Mà thời cơ trận pháp khởi động vi diệu như vậy, tất nhiên không qua được hai mắt của cao nhân.

Thân Nhạc mặt như màu đất, vẫn thấp thỏm khó yên. Khởi động tòa trận pháp đó có nghĩa là gì thì hắn là người rõ nhất, lúc này mới do dự không, nhưng trong lúc nguy cấp, lại không thể không lớn gan liều một lần. Nguyên do vẫn là muốn một mình độc chiếm lợi ích. Ai ngờ tiểu tử đó đã khác hẳn xưa, một thân yêu tu cuồng hoành đủ để coi khinh tất cả. Cao thủ Luyện Hư hậu kỳ; mà khiến cho người ta bất ngờ là, Tổ Uyên luôn cố chấp bảo thủ, bại lộ biết đại sự đã lộ, không ngờ thật sự bẩm báo tất cả cho Hành Thiên môn, khiến Thiên Uy môn lập tức rơi vào quẫn cảnh.

Có điều vị Qua Linh Tử tiền bối kia không biết làm thế nào mà nghe được tiếng gió rồi tìm được Thiên Uy môn, cũng âm thầm có ước định với mình. Chỉ cần tìm được tung tích của Lâm Nhất, đối phương sẽ vui lòng ban thưởng hậu, còn giúp mình tu luyện tới cảnh giới Hợp Thể. Nếu để Hành Thiên môn biết được việc này, kết cục không cần nghĩ cũng biết. Cho nên mình liền muốn dựa vào sự hợp lực của năm người bắt giữ tiểu tử đó, ai ngờ vận rủi tới liên tục, tất cả những gì mà mình lo lắng vẫn xảy ra. Chỉ mong hai vị tiền bối đó có thể khẩu hạ lưu tình. Tổ Uyên nói không sai, cái gọi là ước định chỉ là ngụy trang mà thôi.

Thân Nhạc ngẩng đầu nhìn, lòng thầm lấy làm may mắn. Qua Linh Tử căn bản là không để ý tới hắn, đang mỉm cười nói với Dư Hằng Tử:

- Chuyện chỉ là trùng hợp thôi, ta và Thành Nguyên Tử nghe nói Hành Thiên xuất hiện kỳ nhân, không mà bỏ qua liền một đường tìm tới đây. Về phần hiện thân từ trong truyền tống trận của tiểu bối đó, đơn giản chỉ là mượn đường thôi, không có gì đáng nhắc tới cả.

Nghe vậy, Thân Nhạc thần sắc tuyệt vọng. . .

Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, có chút tò mò hỏi tiếp:

- Kỳ nhân mà Đạo hữu nói là ai thế, vì sao ta không biết.



Qua Linh Tử cười ha ha. Cách đó không xa Thành Nguyên Tử kia trầm ngâm một thoáng rồi nói tiếp:

- Người chúng ta muốn tìm chính là Lâm Nhất này.

Dư Hằng Tử thản nhiên liếc người trẻ tuổi có ngạo nghễ đứng đó, lại bất động thanh sắc nói với Thành Nguyên Tử:

- Xi chỉ giáo.

Đối phương bất mãn lắc đầu nói:

- Đạo hữu sao cứ phải giấu diếm làm gì! Lâm Nhất này không chỉ người mang Hạo Thiên chí bảo, còn trong không đến trăm năm ngắn ngủi từ Nguyên Anh tu tới Luyện Hư. Nếu nói hắn không phải người ứng kiếp kia thì còn là ai vào đây nữa.

- Ha ha! Hai người chúng ta chính là vì thế mà đến.

Đi theo mỉm cười nói. Cả người hắn đều lộ ra vẻ hòa khí, giống như tất cả những gì hôm nay đều là vô cùng tự nhiên, không cần phải hoài nghi.

Dư Hằng Tử thần sắc như cũ, hỏi:

- Hai vị định thế nào.

Qua Linh Tử thản nhiên nói:

- Đạo hữu biết rõ còn cố hỏi! Sau khi tiểu tử đó tiểu tử đó sẽ giao cho Tiên Vực tám nhà chúng ta cùng xử lý. Ngày sau giới ngoại truy cứu, chúng ta không đến mức phải khó ứng phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play