Chỉ trong giây lát, một tiếng vang rất nhỏ truyền tới. Lâm Nhất theo đó dừng thế đi, hai mắt lóe sáng.

Sâu trong lòng đất dưới vạn trượng, một khối đá to chừng hơn một dặm lẳng lặng nằm trong bóng tối. Xung quanh không ngờ được bọc một tầng cấm chế, cản Tầm Linh giới ở bên ngoài. Mà nguyên khí nồng đậm trong đó ùa vào mặt, khiến người ta tinh thần phấn chấn!

Không ngoài sở liệu, Tinh Xảo môn có tu sĩ Luyện Hư tọa trấn hơn nữa lại thanh danh vang vọng, dưới Phi Vân chướng chỗ sơn môn tất nhiên không thể thiếu linh mạch và tiên mạch. Chỉ là tiên mạch này thật sự hơi nhỏ, còn giấu sâu như vậy. Nếu không có tu vi Hóa Thần và Tầm Linh giới tương trợ, thật sự là khó có thể tìm thấy.

Tinh Xảo môn Thiên Tinh Tử, chưa từng gặp mặt, nhưng đắc tội trước! Vốn chỉ muốn thành thành thật thật đổi lấy một khối tiên tinh mà thôi, ai ngờ lại bị Tinh Xảo các dưới trướng ngươi khi dễ! Bất đắc dĩ, lão tử đành phải lấy tiên mạch này của ngươi để cảnh cáo!

Lâm Nhất cười cười, theo tâm niệm khẽ động, hai đạo xích mang rời mắt mà ra, giống như tia chớp đâm xuống dưới lòng đất mấy trăm trượng, lập tức thấy rõ bốn phía chỗ tiên mạch. Hắn hơi nhướn mày, thần sắc có chút bất ngờ. Huyễn Đồng theo tu vi đề thăng mà cũng đề thăng theo, uy lực trở nên bất phàm hơn.

Sau một thoáng, Lâm Nhất thu hồi Huyễn Đồng, có chút thất vọng lắc đầu. Qua cấm chế có thể nhìn thấy tình hình đại khái trong khối đá to đó, trong đó nhiều nhất chỉ có vài ba trăm khối tiên tinh, được gọi là tiên mạch thì thật sự có chút miễn cưỡng!

Thôi! Người nghèo chí ngắn, sao tiện kén cá chọn canh!

Lâm Nhất tự cho là đúng cười ha ha, lập tức tới gần tiên mạch. Tầm Linh giới đó dán sát bên ngoài cấm chế, vẫn lấp lánh hào quang mà không thể chui vào. Hắn thu nó lại, suy nghĩ một chút, khí thế trên người ngưng tụ, đột nhiên vung quyền đập tới.

Rắc, một tiếng vỡ nát vang lên dưới lòng đất sâu, cấm chế phòng hộ tiên mạch lập tức sụp đổ. Mà dư vang không dứt, chậm rãi vang ra xung quanh, khiến cho Lâm Nhất hơi biến sắc. Động tĩnh lớn quá!

Thầm cảm thấy không ổn, Lâm Nhất không hề do dự, nhảy vào trong tảng đá to. Lát sau, thân hình hắn đột nhiên tách làm đôi, đều tay cầm phi kiếm chém lung tung một trận.

Sau mấy hơi thở, hơn năm mươi khối tiên tinh tới tay, thân hình Lâm Nhất lại hợp hai làm một, lại trong chớp mắt không thấy bóng dáng. Một lát sau khi hắn độn đi, sáu bóng người hùng hổ xông tới. Cầm đầu chính là một lão giả gầy gò, nhìn cấm chế và tiên mạch đã bị hủy, giận không thể át quát:



- Sâu mọt nơi nào hủy tiên mạch của ta, chặt căn cơ của ta, đúng là cả gan làm loạn tội không thể tha.

...

Cùng lúc đó, Lâm Nhất đã quay về phong trọ. Hắn ngồi khoanh chân trên giường, tay áo vung lên, trước người có thêm một đống tinh thạch lớn nhỏ khác nhau, chớp động quang mang mê người trong bóng tối.

- Ha ha! Tiểu phú tức an!

Lâm Nhất tự giễu một câu, vươn tay ra cầm bình rượu bên cạnh lên uống một ngụm, lại không khỏi thương xót nói thầm:

- Tinh Xảo môn cũng phòng bị sâm nghiêm thật, bằng không lão tử một khối tiên tinh cũng không bỏ ra đâu.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất nhàn nhã ra khỏi khách sạn, đón ánh rạng đông đi thẳng ra ngoài trấn. Tinh Xảo các đi qua Tinh Xảo các, hắn nhìn không chớp mắt, chỉ có khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

Tinh Xảo trấn có quy củ, trên ngã tư đường không thể tùy ý thi triển pháp thuật hoặc là ngự kiếm phi hành, một là để duy trì trật tự giữa hợp quy tắc, ngoài ra còn là sợ làm bị thương phàm nhân sinh sống trong thôn trấn.

Lâm Nhất là người giữ quy củ, chờ sau khi ra khỏi thôn trấn mới đạp kiếm lăng không bay lên. Mà trên trời lúc này đã cầu vồng kiếm độn quang lấp lánh không ngừng, hiển nhiên đều là bay về phía Phi Vân chướng ở phía nam.

Không mất bao lâu, Lâm Nhất hạ xuống một sơn cốc. Ở cuối cốc chính là sơn môn của Tinh Xảo môn, hai bên đều dựng một khối đá to, phân biệt có bốn chữ to, là 'Bách luyện tinh xảo, tiên độ phi vân'. Trên sườn núi trước sơn môn tụ tập mấy trăm tu sĩ, còn có người không ngừng lui tới, tình hình có chút hỗn loạn.

Lâm Nhất lướt quá đám người trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn ra xa, cách phía nam sơn môn mấy dặm, một tòa núi cao chọc trời, dưới ánh bình minh cũng có thêm khí tượng.



Đúng vào lúc này, trước sơn môn xuất hiện mấy tu sĩ Nguyên Anh, lão giả cầm đầu cao giọng nói:

- Môn chủ nhà ta có lệnh: Đêm qua có đạo chích xâm nhập Phi Vân chướng làm loạn, khiến cho việc trọng đại đã định ra vào hôm nay sẽ lùi lại. Niệm tình các vị đồng đạo chờ lâu, mở cửa luyện khí vẫn sẽ cử hành đúng hạn. Có điều đạo hữu từ Kim Đan trở xuống chỉ có thể đứng nhìn từ xa; Đạo hữu Nguyên Anh ngoài tự giới thiệu ra còn phải dâng lên hai khối tiên tinh mới có thể vào sơn môn. Mà tiền bối Hóa Thần...

Lời nói của đệ tử Tinh Xảo môn lập tức dẫn tới một trận xôn xao từ trên sườn núi.

Có người hiếu kỳ nói:

- Ai dám chọc tới Tinh Xảo môn thế.

Có người căm giận nói:

- Sao lại biến thành hai khối tiên tinh rồi? Thế này không phải là tìm kế mượn cơ hội vơ vét của cải thì là gì.

Còn có người thất vọng oán giận nói:

- Vì sao không cho tu sĩ Kim Đan chúng ta tiến vào sơn môn? Chẳng phải là công cốc à?

Cùng lúc đó, Lâm Nhất ở phía sau đám người thần sắc khẽ kinh ngạc rồi lập tức bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play