Trên ngọn núi, Lâm Nhất vẫn lẳng lặng ngồi đó, khóe miệng nở nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Trong khí hải, người nào đó giống như về tới nhà, bình yên nhập định, thản nhiên hưởng thụ sự uẩn dưỡng đến từ nguyên lực xung quanh. Nàng ta nói, để sớm ngày tạo lại nguyên thần, linh mạch, tiên tinh càng nhiều càng tốt. . .

Hoa Trần Tử giống hệt một lão long khác! Còn lai lịch có liên quan, chỉ hai chữ quên rồi là thản nhiên cho qua.

Có điều đúng như lời nàng ta nói, nàng ta còn có một cái tên, gọi là Thiên Trần. Từ phàm nhân đến tu sĩ, cho đến hồn phi yên diệt, nàng ta thủy chung sống trong sinh mệnh của nữ tử khác, cũng cảm thụ thất tình lục dục của một đời làm người. Có đôi lúc, chính bản thân nàng ta cũng không thể phân rõ mình là ai! Mà bất kể cuối cùng có tự bạo Nguyên Anh hay không, nàng ta ở trong mắt Lâm Nhất chỉ là Thiên Trần. Tất cả những gì đã trải qua, nếu không phải là đoạt xá thì là gì.

Lâm Nhất thở dài rồi lắc đầu. Mạc dù đã sống tới bốn trăm tuổi vẫn có rất nhiều chuyện không rõ.

Ngoài ra, cho dù Thiên Trần giả câm vờ điếc, vẫn trong lúc vô tình thể hiện ra. Có thể kết luậ nnàng ta đến từ Tiên Vực viễn cổ là điều chính xác không thể nghi ngờ! Nếu nàng ta nhận ra Huyễn Đồng, nói không chừng đã từng kiến thức thần thông như vậy, nhưng không biết là có nghe nói tới một nữ tử tên là Thiên Huyễn không.

Có điều, bằng vào giao tình sinh tử, và câu nói đi khắp thiên nhai đó, cùng với sự đối đãi thẳng thắn thành khẩn như đúng mà lại như sai, Thiên Trần đã biết trước là sẽ không bị người ta cự tuyệt từ ngoài cửa! Nữ tử đó, trước sau vẫn rất giỏi hiểu ý người, hơn nữa vừa mãnh liệt lại khó đối phó.

Lâm Nhất chậm rãi giơ vòng ngọc trong tay lên, có chút đăm chiêu. Trong Hồn trạc, có tác dụng nuôi hồn dưỡng hồn, cũng là một kiện bảo vật hiếm có! Chỉ là trong ngoài có khác biệt, khó có thể hấp thu nguyên khí, Thiên Trần lúc này mới mượn cớ trốn tới khí hải của mình. Nếu lão long có ngày tỉnh lại, hai người bọn họ ở chung một chỗ, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào!

Thu hồi vòng ngọc, xua đi suy nghĩ lung tung, Lâm Nhất lưu ý tới động tĩnh trong thiết bổng Thiên Sát. Hổ hồn đó vẫn ngủ say chưa tỉnh, mà uy thế quanh người giống như đã khác xưa. Không cần cảm ngộ cảnh giới, chỉ cần tham ăn tham ngủ là có thể đề thăng tu vi, không hổ là dị thú viễn cổ!

Đúng vào lúc này, thiên không có một đạo kiếm quang xẹt qua, khiến Lâm Nhất ngẩng đầu quan vọng. Đó là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đang ngự kiếm phi hành, rất là vội vã, không biết muốn đi đâu.

Hành Nhật châu rộng lớn, phải tới mấy vạn vạn dặm, cũng có vô số tiên môn. Sau khi quay về nơi này, đây vẫn là lần đầu gặp tu sĩ.

Lâm Nhất hơi do dự một thoáng rồi đứng dậy. Hắn hóa tu vi của mình thành Kim Đan trung kỳ, lấy ra một thanh phi kiếm dẫm dưới chân, đuổi theo người đó.



Một lát sau, hành động của Lâm Nhất bị người ta phát hiện. Đối phương lập tức ngừng thế đi trong không trung, sợ hãi đứng nhìn.

Đó là trung niên nhân, sắc mặt khô vàng, để râu thưa, chỉ có mắt như điện, trong thần sắc mang theo một tia lệ khí. Thấy chạy tới là hậu bối Kim Đan trung kỳ, hắn yên lòng, bất mãn quát:

- Vị đạo hữu này hành tích lén lút, chẳng lẽ là có mưu đồ gì.

Cách nhau hơn mười trượng, Lâm Nhất ngừng lại, cười ha ha nói:

- Cảnh xuân tươi đẹp, sao không kết bạn mà cùng đi.

Đối phương nhìn hắn, mang theo mấy phần nghi hoặc hỏi:

- Ngươi muốn tới Tinh Xảo môn của Phi Vân chướng à.

Phi Vân chướng này là ở đâu, Tinh Xảo môn là nơi nào gì? Xem ra, đồ giản trên người không được tỉ mỉ lắm! Lâm Nhất gật đầu, từ chối cho ý kiến nói:

- Vị đạo hữu này nhìn rõ mọi việc, nhãn lực không tầm thường.

Hắn vừa dứt lời, thần sắc của đối phương liền dịu đi rất nhiều, nhưng lại khinh thường trào phúng:

- Ngươi đi cũng là tay không một chuyến thôi.

- Sao lại nói vậy?



Lâm Nhất càng trở nên tò mò, sau khi hỏi lại một câu liền giơ tay nói:

- Lâm mỗ xin được vị đạo hữu này chỉ giáo.

- Tán tu?

Người đó liếc xéo, tay áo vung lên xoay người tiếp tục tiến về phía trước, nói:

- Đỗ mỗ chính là trưởng lão Kim Đan của Đạo Nguyên môn.

Lâm Nhất không nhanh không chậm đuổi theo, cười ha ha nói:

- Thì ra là Đỗ trưởng lão của Đạo Nguyên môn, thất kính!

Đối phương cũng không cảnh giác, không quay đầu lại nói:

- Ta liếc một cái là nhìn ra lai lịch của ngươi, cũng chẳng có gì lạ! Vào ngày Tinh Xảo môn mở cửa luyện khí, xa gần ai nấy đều nhao nhao chạy tới. Chỉ có điều tán tu như ngươi căn bản khó có thể tới gần.

Phi Vân chướng và Tinh Xảo môn mà Đỗ trưởng lão này nói, ở sâu trong đại sơn cách vạn dặm. Tới gần lúc chạng vạng, Lâm Nhất theo hắn tới một sơn cốc được dãy núi bao quanh. Trên sườn núi tụ tập mấy trăm hộ gia đình, gọi là Tinh Xảo trấn. Ngọn núi cao được mây tía bao phủ ngoài mười dặm chính là chỗ của Phi Vân chướng và sơn môn của Tinh Xảo môn.

Sau khi đến đây, Đỗ trưởng lão nói là có chuyện quan trọng trong người liền nghênh ngang bỏ đi. Lâm Nhất thì đứng giữa ngã tư đường, có chút đăm chiêu.

Hộ gia đình trong thôn trấn hơn nửa là phàm nhân, mà trên ngã tư đường đại đa số là tu sĩ qua lại. Hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, tửu quán khách sạn và tiên phô cái gì cần có đều có. Theo mặt trời xuống núi, đèn đuốc sáng dần, Tinh Xảo trấn dưới bóng đêm vẫn rất náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play