Một tiếng tát tai vang lên, đám sơn tặc chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Từng người nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Nhị đương gia giơ tay bịt mặt đang kêu thảm.

Theo đó có một bóng người hiện lên ở đó. Đó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, toàn thân mặc áo đạo sĩ cáu bẩn không chỉnh tề, hoàn toàn là bộ dạng của một đứa trẻ ăn mày.

Người tới chính là Tiểu Nhất mới từ dưới chân núi chạy tới. Cậu thấy tình hình dưới chân núi không ổn, lại thi triển Ngự Phong Thuật nhanh như tên bắn lên núi. Khi phát hiện trong Huyền Nguyên Quan đứng đầy người trong tay cầm binh khí, lại càng lo lắng cho sự an nguy của sư phụ.

Thính giác của Tiểu Nhất hơn người nên nghe rõ ràng những lời sỉ nhục của Tiễn Hổ. Trong lòng cậu không khỏi tức giận, thi triển Ngự Phong Thuật giống như làn gió lách qua đám người, bạt tai Tiễn Hổ một cái thật mạnh. Sau đó bóng dáng cậu dừng lại ở trước mặt Thanh Vân đạo trưởng.

- Sư phụ, ngài không sao chứ?

Tiểu Nhất không kịp hành lễ cho sư phụ, vẻ mặt sốt ruột, vội vàng hỏi.

Trong lòng Thanh Vân đạo trưởng cũng kinh ngạc, thấy Tiểu Nhất thì đã yên tâm hơn. Sắc mặt ông vừa dịu xuống lại lập tức căng lên, trầm giọng nói:

- Cả ngày không nhìn thấy bóng dáng dâu, cuối cùng con cũng biết đường trở về à? Hừ! Sư phụ không sao, nhanh đi xa đi!

Tiểu Nhất thấy tình trạng như vậy lại không biết vì sao vào lúc này mà sư phụ còn muốn nổi giận. Cậu không kịp suy nghĩ nhiều đã mím môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cúi đầu khẽ nói:

- Con không đi, con muốn ở bên cạnh bồi sư phụ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Vân đạo trưởng thấy Tiểu Nhất như vậy thì ánh mắt chớp động, trong lòng khẽ thở dài một cái và đang muốn quát mắng...

- Ô Ô... Phi!



Tiễn Hổ phun ra mấy cái răng vỡ, khẽ xoa nửa gương mặt sưng đỏ và nhìn thằng nhóc ăn xin mới xuất hiện, gương mặt dữ tợn mắng:

- Tiểu tạp chủng từ đâu tới mà dám tát gia gia, gia không phải tháo rời ngươi ra thành từng mảnh cũng không được!

Nghe được tiếng mắng chửi của Tiễn Hổ, Tiểu Nhất không chú ý tới chuyện cầu xin sư phụ tha thứ nữa, hai hàng lông mày dựng lên, trên gương mặt đầy vẻ giận dữ. Cậu chợt xoay người lại, vung tay áo đạo sĩ lên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tiễn Hổ quát:

- Đạo gia là đệ tử của Huyền Nguyên Quan... Lâm Nhất. Ngươi là một súc sinh cũng dám khi dễ sư phụ ta, bắt nạt Huyền Nguyên Quan ta, đáng đánh!

- Được... Được! Đánh già thì có nhỏ tới, hôm nay ta lại trừng trị cả hai đạo sĩ thối các ngươi!

Tiễn Hổ tức giận thở hổn hển kêu lên.

Thanh Vân đạo trưởng tiến lên một bước, muốn bảo vệ Tiểu Nhất ở phía sau. Tiểu Nhất thấy vậy thì sốt ruột, giơ hai cánh tay ra đứng yên bất động, vẻ mặt sonaongsn ảy nói:

- Sư phụ, ngài nghỉ tạm một lát, người này cứ giao cho Tiểu Nhất!

Trong lòng Thanh Vân đạo trưởng thầm than thở khi nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên định của đồ đệ. Không ngờ Huyền Nguyên Quan xuống dốc như vậy, còn phải gặp kiếp nạn này, chỉ có thể để cho một đứa trẻ chừng mười tuổi tới chống đỡ tình thế nguy hiểm.

Ông bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ muốn nhân cơ hội điều tức một lát để để phòng khi nguy cấp cũng có sức liều mạng bảo vệ cho Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất và có chút do dự nói:

- Sư phụ, Tiểu Nhất còn chưa từng giết người!

Phía sau Thanh Vân đạo trưởng trầm giọng trả lời:



- Vạn sự không trái với bản tâm là được!

Sau khi Tiểu Nhất nghe xong thì cắn môi, âm thầm gật đầu. Cậu quan sát các binh khí sáng loáng xung quanh, tâm thần ổn định mới hất cằm nói với Tiễn Hổ:

- Đạo gia ở đây, có gan thì tới đây!

Tiễn Hổ cười dữ tợn một tiếng, cầm đao lớn trong tay chém mạnh về phía Tiểu Nhất trước mặt. Bị một đứa bé tát với rơi rặng chính là nỗi nhục lớn đối với hắn, hắn chỉ hận không thể một đao chém Tiểu Nhất làm đôi.

Tiểu Nhất lắc người và biến mất khỏi trước mặt Tiễn Hổ, trong chớp mắt lại xuất hiện ở phía sau của hắn, nắm đấm nắm chặt đánh về phía thắt lưng của hắn.

Tiễn Hổ thấy đối phương đột nhiên biến mất thì trong lòng biết không tốt, cổ tay chuyển động, đao lớn nổi lên một mảnh hoa tuyết bảo vệ phía sau lưng.

Tiểu Nhất thấy thế liền thu hồi nắm đấm lại chợt hiện về phía bên cạnh.

Đao kỹ của Tiễn Hổ không đơn giản, chuyển động cực nhanh, một thanh đại đao tung bay trên dưới trước sau, ánh đao bảo vệ chặt chẽ toàn thân. Tiểu Nhất dùng tay không lại không đánh lén được, chỉ có thể thi triển Ngự Phong Thuật tránh né.

Ở đó một đám đao ảnh đuổi theo một bóng người nho nhỏ, đám sơn tặc không ngừng ở một bên vỗ tay khen ngợi. Trong lòng Tiễn Hổ biết tiếp tục như vậy, đợi tới khi sức lực của mình yếu, một khi chiêu thức xuất hiện sơ hở thì sẽ thua bởi một hài tử mười mấy tuổi, vậy lại mất mặt lắm, còn không làm cho huynh đệ trong sơn trại cười đến rụng răng sao.

Thằng nhóc xin ăn này có cơ thể mềm mại như tơ liễu, căn bản bắt không được, động không tới. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiễn Hổ lại có tính toán.

Tiễn Hổ vung mấy đao kèm theo gió chém về phía trước, Tiểu Nhất điểm đầu ngón chân xuống đất và lướt nhanh về phía sau.

Trong lòng Tiểu Nhất cũng sốt ruột, linh khí trong cơ thể đang giảm dần. Lúc này cậu mới phát hiện ra, hóa ra thi triển pháp thuật sẽ cần phải tiêu hao linh khí, đợi linh khí tiêu hao hết, mình cùng sư phụ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng cậu cũng đang không ngừng suy nghĩ, muốn về trong phòng của mình lấy ra Thanh Vân Kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play