Lâm Nhất chưa đến gần, ba thân ảnh đã từ trên không hạ xuống.

Đó là ba tu sĩ Nguyên Anh, thần sắc khác nhau. Một lão giả trong đó giống như nhận ra Lâm Nhất, ngạc nhiên nói:

- Là ngươi...

Hắn lập tức ra hiệu cho hai đồng bạn, người tới chính là đại địch của Thần Đạo môn!

Cách nhau hơn trăm trượng, Lâm Nhất chậm rãi ngừng lại. Khi hắn vừa rồi lăng không bay lên không ngờ đã kinh động tới cung phụng vương tộc, cho nên hắn dứt khoát nghênh ngang bức tới cửa.

Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, cười ha ha. Năm đó lưỡng an táng mẹ con Lý Đại Đầu, lão già đó từng dẫn theo hai đệ tử tới thôn Lũng Hạ, cuối cùng lại không dám vọng động. Không ngờ nhiều năm trôi qua, đối phương vẫn ngay lập tức nhận ra mình.

Một tiên môn mà cam lòng làm tay sai cho vương tộc, cũng tùy ý để đệ tử tới biên ải tế luyện sinh hồn, đúng là đáng giận! Không chỉ như vậy, đám gia hỏa này còn liên tục làm nhục khi lão tử sa sút! Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày Lâm Nhất nhướn lên, cao giọng nói:

- Bảo Cửu Linh Tử lăn ra đây tự sát tạ tội, Thần Đạo môn giải tán, lão tử nói không chừng sẽ thủ hạ lưu tình! Nếu không, hừ hừ.

Lời nói của hắn rất kiêu ngạo, rõ ràng là không để ba vị trưởng lão Nguyên Anh vào mắt. Cùng lúc đó, thần thức của hắn đảo qua hoàng cung phía dưới, ngàn vạn nhân ảnh nhấp nhoáng.

Sơn môn của Thần Đạo môn ở Ô Nguyệt phong cách đó ngàn dặm, môn chủ chính là Cửu Linh Tử. Trước đây Lữ đại quan nhân kia từng nói, quốc sư đã sáu bảy năm không thấy bóng dáng, lại để đệ tử ở lại thủ hộ vương thành. Đối với điều này, Lâm Nhất không cho là đúng. Cái gì mà không thấy bóng dáng, nói không chừng là sợ lão tử tới báo thù cho nên mới trốn!

- Nói khoác không biết ngượng! Cho dù năm đó Thần Đạo môn ta làm việc thiếu ổn thỏa, vậy thì sao chứ? Ngươi thắng được ba người chúng ta liên thủ hay là thắng được môn chủ nhà ta.

- Thần Đạo môn ta có cao nhân tọa trấn, khuyên ngươi chớ có lầm lỡ!

- ...

Lai giả bất thiện, hai trưởng lão Nguyên Anh của Thần Đạo môn sau khi lên tiếng quở trách liền bày ra tư thế động thủ. Năm đó chuyện cung phụng quân doanh bị giết từng rất ồn ào huyên náo. Hiện giờ đối phương tìm tới cửa, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.



Lão giả lúc trước nhận ra Lâm Nhất thì không nói gì, thần sắc cẩn thận. Thôn Lũng Hạ năm đó, hắn không nhìn thấu tu vi của đối thủ. Trước mắt cũng như vậy, lại càng khiến người ta tâm sinh e ngại.

Lúc này, trên thềm đá trước cửa một tòa cung điện, một phụ nhân trung niên xinh đẹp ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Trong tay nàng ta còn dắt một đứa bé bảy tám tuổi, đầu đội vương miện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là bộ dạng lo sợ.

Ngoài Hoàng cung, binh lính kết đội chen chúc ùa tới, đầu lĩnh chính là Lữ Đô Úy thân mặc giáp trụ.

Lâm Nhất thu hồi thần thức, nhìn ba người ngoài trăm trượng, lãnh mang trong mắt lóe lên. Sau đó, tay áo hắn vung lên, thiên địa khí cơ đột nhiên biến đổi.

Hai lão giả đã tế ra pháp bảo đó đang súc thế đề phòng, chợt thấy cả người căng ra, không ngờ không thể giãy dụa. Vào lúc này, một bóng người hư ảo bỗng nhiên lướt tới, đột nhiên vươn tay ra tóm một cái.

Tất cả chỉ trong nháy mắt, hai tiếng bùm bùm vang lên, tiếp theo nhục thân sụp đổ, Nguyên Anh bị tóm. Theo ánh lửa hiện lên, hai trưởng lão Nguyên Anh của Thần Đạo môn còn chưa kịp hét lên kinh hãi thì đã lặng lẽ biến mất trong không trung.

Lão giả may mắn còn sống sót hoảng sợ biến sắc, không dám có động tác. Hắn biết mình không thoát được, lập tức lo lắng xộc lên trong lòng. Quả nhiên, người trẻ tuổi này ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ.

Thân ảnh nhanh như sấm đánh khựng lại trong không trung. Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại. Trên tay bóp nhẹ một cái, hai Nguyên Anh mất hết hồn phách, lập tức lại bị phong bế vào một tầng cấm chế rồi ném vào Càn Khôn giới. Hắn nhìn lão giả đang không biết làm gì trước mặt, lạnh lùng nói:

- Có câu thiên vận vô thường, nhưng chẳng phải vận mệnh do mình tạo ra sao! Ta lại tha cho ngươi một lần, ngươi bảo ta phải thế nào?

Có người đã chết, có người còn sống. Đây không phải là vận số được định trước trong số mệnh, mà là biết xem xét thời thế, biết tiến thối! Nói trắng ra là ngươi thức thời thì lão tử mới tha cho ngươi không chết!

Khóe mắt lão giả run run, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, chậm rãi chắp tay cúi đầu nói:

- Tại hạ Hải Tân Tử! ở trước đại điện chính là ấu vương và Thái Hậu. Bảy năm trước sai một hồi lôi kiếp trôi qua, Ô Kiền đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao nhân, môn chủ nhà ta bất đắc dĩ đành phải bế quan để lảng tránh.

Rất nhiều cao nhân tới đây? Đây mới là nguyên do Cửu Linh Tử trốn đi! Lâm Nhất bất động thanh sắc, nhìn về phía phụ nhân dắt con nhở ở phía dưới. Hải Tân Tử do dự nói tiếp:



- Tại hạ giờ đi mời môn chủ tới xử lý việc này. Có điều, trong chúng ta còn có một vị Thái thượng cung phụng.

Lâm Nhất giống như mất kiên nhẫn, vung tay áo quát lên:

- Chớ có dong dài! Hôm nay nếu không gặp Cửu Linh Tử, lão tử sẽ đào Ô Kiền sâu tới ba tấc đất! Cút đi.

Nhìn hắn không kiêng nể gì hạ xuống hoàng cung, Hải Tân Tử đành phải thở dài xoay người rời đi.

Trong đình viện Đại điện, có thêm mấy chục binh sĩ cường tráng. Lữ Đô Úy, hoặc là Con Lừa, tay cầm một thanh trường kiếm thủ hộ trước người Thái Hậu. Hắn mặt đầm đìa mồ hôi, thần sắc lo lắng, lại nhìn chằm chằm bóng người từ trên không hạ xuống.

Lâm Nhất hai chân hạ chạm đình viện rộng lớn. Uy thế lan tới đâu, một đám binh sĩ, hoạn quan cùng thị nữ đều phát ra một trận kinh hô, ai nấy hoảng sợ lui về phía sau.

Bất đắc dĩ, Lữ Đô Úy cao giọng hô:

- Thủ hạ lưu tình.

Đúng vào lúc này, Thái Hậu buông tay con trai ra, ra khỏi đám người cúi người vái. Sau đó, nàng ta ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Lâm đạo trưởng có còn nhớ nô gia không?

Nàng ta thần sắc thong dong, trong giọng nói lại mang theo một chút run rẩy khó nén.

Lâm Nhất lẳng lặng quan sát nữ tử kia, có chút bất ngờ lắc đầu nói:

- Tang Thậm Nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play