- Thất tinh bạn nguyệt...

Hành Thiên phong, trong thạch đình,hai thầy trò một ngồi một đứng, nhìn lên bầu trời đêm. Thất tinh lấp lánh trên trời, giống như bắc đầu, rạng ngời rực rỡ; Trăng tròn sáng tỏ, chiếu rọi trời đêm, tỏa sáng vạn vật.

- Thượng cổ kỳ quan tối nay lại được tái hiện.

Thuần Vu Phong vỗ tay thở dài một tiếng, vẫn nhìn vầng minh nguyệt đó không chớp mắt. Dư Hằng Tử ở bên cạnh ánh mắt chớp động, lắc đầu nói:

- Trời sinh dị triệu, cát hung khó liệu!

Thuần Vu Phong thần sắc hơi kinh ngạc, xoay người nhìn về phía sư phụ. Điển tịch của tiên môn, trong ghi chép thường có viết về thất tinh bạn nguyệt, nhưng phần lớn chỉ là sơ lược. Tình hình cụ thể thì không mấy người biết được.

Dư Hằng Tử vuốt râu trầm ngâm một lát, nói:

- Trong bí điển của tiên môn thuật lại, lúc thiên địa mới sinh, vô hình vô tướng, vô âm vô dương, là hư vô không linh cảnh.

Thuần Vu Phong không dám thất lễ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nghe sư phụ tiếp tục nói:

- ... Thiên địa lúc mới phân là thái sơ; lúc vạn vật mới bắt đầu, là thái thủy. Trước đó là thái cổ. Từ đó về sau, trời sinh dị triệu, thất tinh bạn nguyệt, thánh hiền xuất hiện mà giáo hóa vạn dân, đoạn năm tháng này được gọi là thượng cổ.

Những thứ này đều được ghi chép trong điển tịch, tu sĩ bình thường nghe quen tai rồi. Thuần Vu Phong khẽ gật đầu.

Dư Hằng Tử nói tiếp:

- ... Tiếp về sau là viễn cổ, yêu ma tiên mỗi người đi một đường. Cho đến Tiên Vực được kiến lập, sụp đổ, tất cả được lưu truyền xuống. Có điều theo vi sư biết...



Nếu Lâm Nhất ở đây, hắn cũng không xa lạ gì với những thứ này. Nguyên nhân không phải ở hắn, mà là lão long từng chính miệng nói rồi. Mà tiếp theo sẽ khiến hắn chấn động, những lời của Dư Hằng Tử không ngờ giống hệt như vị lão giả trong Thiên Ma cốc.

- Vi sư từng vô tình biết được, thất tinh bạn nguyệt chính là một câu tiên tri đến từ thượng cổ, có ý là 'Thất tinh giáng kiếp nạn, minh nguyệt giữ thái bình’.

Nói tới đây, Dư Hằng Tử có chút đăm chiêu.

Thuần Vu Phong hỏi:

- Vậy Tiên Vực ta sắp đại loạn rồi.

- Đại loạn?

Dư Hằng Tử nhìn đệ tử, thản nhiên hỏi ngược lại:

- Từ vô số vạn năm qua, Tiên Vực còn chưa đủ hỗn loạn sao?

Thấy đối phương đăm chiêu không nói gì, hắn buông tiếng thở dài, nói tiếp:

-Từ lúc Tiên Vực mà Tiên Đế sáng lập sụp đổ tới nay, hậu nhân của Tiên Vực phân tán khắp tinh vũ để nghỉ ngơi lấy lại sức, cao nhân thượng giới cũng không cho chúng ta được một mình tiêu giao, lúc này mới có phân chia giới nội, giới ngoại, không ngoài muốn các nhà nghi kỵ lẫn nhau, tranh đấu không ngừng, để tiến hành ước thúc quản chế.

Thuần Vu Phong giật mình, nói tiếp:

- Đơn giản mà dễ thấy, mỗi ngàn năm sẽ có một hồi Tử Vi tiên cảnh, chính là cao nhân thượng giới cố ý làm ra.

Hắn là ám chỉ y tiên cảnh còn sót lại của giới ngoại, đó là một nơi thần bí khó lường mà ai cũng đều hướng tới.

- Ha ha!



Dư Hằng Tử cười lạnh một tiếng, trong thần sắc lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi nói tiếp:

- Tục truyền trong Tử Vi tiên cảnh có truyền thừa Tiên Đế năm đó lưu lại; Vả lại, cao nhân thượng giới sẽ chọn thời cơ ban thưởng cơ duyên. Thiên hạ đều động lòng! Ý vị không gì ngoài thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Người hiểu sư phụ không ai hơn đệ tử. Thuần Vu Phong châm chước một thoáng, sau đó mang theo vẻ xấu hổ nói:

- Chỉ tiếc ba mươi năm trôi qua, người đó thủy chung không thấy bóng dáng! Nếu để Hành Thiên môn đạt được Hạo Thiên chí bảo, vậy thì không bị người ta khống chế nữa.

Dư Hằng Tử vuốt râu nhìn lên, từ chối cho ý kiến nói:

- Cái nên đến thì nhất định sẽ đến! Giống như là thất tinh bạn nguyệt này, cứ cách mấy chục tới trặm vạn năm là lại hàng lâm, không phải là không có nguyên do.

Thuần Vu Phong trong lòng khẽ động, hỏi:

- Ý của sư phụ là....

- Có câu quá vẹn toàn thì tất sẽ sinh khuyết, đủ quá thì ắt thiếu, cực quá thì tất phản. Giới nội giới ngoại Tiên Vực hỗn loạn đã lâu, cũng nên đến lúc nghịch chuyển rồi!

Dư Hằng Tử nhẹ giọng nói:

- Từ xưa đến nay, đại kiếp nạn tất có người ứng kiếp!

Trong mắt Dư Hằng Tử có trăng sao chớp động, lại nói tiếp:

- Theo vi sư thấy, dị triệu đó giống như do lôi kiếp dẫn tới, có lẽ là ở trong Hành Thiên tiên vực ta, ở chỗ hẻo lánh không ai phát hiện! Ngươi ngày mai ra ngoài du lịch một phen...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play