Lâm Nhất thông thả bước tới giữa sân, ánh mắt lướt qua người Tiểu Nhi và Lôi Minh. Bà nương của Triệu Điếc thì ôm bọc hành lý dẫn theo ấu tử, lặng lẽ đi theo phía sau.
- Lâm đạo trưởng, ngươi đây là....
Tra Bưu và Cát An buông cương đao đang giơ lên cao xuống, đều kinh ngạc khó hiểu. Trước đó nói là muốn đi xin chén nước, lại giết ba vị tiên trưởng, hiện giờ lại muốn ngay đêm dẫn theo mẹ con nhà người ta, hành động của vị đạo trưởng đánh xe này thật sự khiến người ta khó có thể suy đoán được.
Lôi Minh cũng thu hồi trường kiếm, tò mò hỏi:
- Lúc này sắc trời đã muộn rồi, Lâm đại hiệp sao không nghỉ ngơi một đêm? Ngày mai kết bạn đồng hành, Lôi mỗ còn nhiều điều muốn thỉnh giáo.
Sau khi hắn từ sơn cốc về liền tìm cơ hội nói chuyện với Tiểu Nhi, lại bị Thanh Mai và Tra Bưu liên tiếp ngăn cản là mắng mỏ. Thế là vô tình biết được lai lịch và mục đích của đối phương, không khỏi lòng đầy căm phẫn. Một giai nhân như tiên tử không ngờ bị đưa tới thâm cung để tranh đua tình cảm, bảo hảo nam nhi trong thiên hạ biết để mặt mũi vào đâu? Thế là mới có một phen tranh chấp lúc trước.
Lâm Nhất không nhiều lời, mà quay sang Tra Bưu phân phó:
- Dắt một con Hổ Tuấn tới và chỉ cho ta đường tới quận Hám Lý.
- Chúng ta có mang theo dư đồ Ô Kiền, tọa kỵ cũng có yên. Chỉ có điều...
Tra Bưu mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nói tiếp:
- Hổ Tuấn chính là chiến mã trong quân, không thể để mất.
Hắn do dự một thoáng, cắn răng kiên trì nói:
- Nếu Lâm đạo trưởng cứ vậy mà đi, xe ngựa không có ai lái thì không nói, huynh đệ ta trong lòng cũng không nỡ.
Nói đến đây, trán hắn đổ mồ hôi ròng rong.
Không nỡ để ta đi là giả, sợ thượng quan truy cứu cái chết của ba tu sĩ mới là thật! Lâm Nhất nhướn mày, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng có ta tới đô thành nhận tội thì các ngươi có thể ngủ yên không lo à?
Tra Bưu sợ tới mức liên tục xua tay, vội nói:
- Không dám, không dám.
Lâm Nhất hừ một tiếng, bước tới chỗ một con Hổ Tuấn được buộc ở cối xay đá.
Thấy thế Tra Bưu thầm kêu khổ, lại vẫn lên tiếng nhắc nhở:
- Hổ Tuấn bất kham lắm.
Lâm Nhất cởi dây cương, cũng không ngờ con Hổ Tuấn đó cất vó đá, nhe răng cắn.
- Súc sinh! Yên nào!
Theo một tiếng quát lạnh, hai đạo xích mang trong mắt Lâm Nhất lóe lên rồi lập tức mất đi. Trong hhoảnh khắc đó hắn tóc dài ngang vai không gió mà tự bay, khí thế tỏa ra, thoáng chốc bao phủ mười trượng, trăm trượng, thậm chí cả tòa sơn thôn. Dưới uy thế, con Hổ Tuấn cao lớn đó đột nhiên sợ hãi rống lên hai tiếng rồi lùi ra sau, lại bị tóm chặt dây cương nên không thể giãy ra được. Sau đó, nó gót sắt chạm đất, thể hiện sự phục tùng. ba con súc sinh còn cũng vì thế mà lo sợ bất an, hí dài không ngừng.
Cùng lúc đó, theo đuốc trong tay Con Lừa bốp một tiếng vụt tắt, mọi người ở đây chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng. Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi dựa vào nhau run rẩy, Thanh Mai thì trợn mắt ngất xỉu. Tra Bưu, Cát An cương đao rời tay, Lôi Minh ngây ngốc đứng đó, đôi mẹ con thì thần sắc ngỡ ngàng.
Sau một thoáng, tất cả những gì thình lình xảy ra bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Trong bóng cây dưới ánh trăng có một người lặng lẽ đứng đó.
Trong Bất tri bất giác, Huyễn Đồng đã trở lại! Không chỉ như vậy, linh lực yên lặng đã lau cũng như tuyết đông tan chảy, sau đó hóa thành dòng suối nhỏ, chảy trong kinh mạch ở tứ chi bách hải. Tu vi đã Biến mất cũng từ Luyện Khí tầng một, tầng hai, trong nháy mắt lên tới Luyện Khí viên mãn rồi mới đột nhiên mạc danh kỳ diệu ngừng lại. Thần thức cũng theo đó mà khôi phục, nội thị đã có thể thấy được tình hình trong thức hải và khí hải.
Trong thức hải, hai chiếc thước ngọc lẳng lặng lượn vòng.
Trong khí hải, tam anh so với trước kia thì lớn hơn hai vòng, lại vì khí tức trì trệ mà ngủ say không tỉnh. Trong đó Ma Anh thân quấn sát khí, trong thần sắc yêu tà có thêm vẻ lạnh lùng, mà trong thần thái uy nghiêm của Long Anh thì có thêm ba phần khí độ hạo nhiên.
Giữa tam anh là một đoàn huyết quang trong suốt đang di động, lại bị một tia khí cơ quỷ dị giam cầm, dù vậy vẫn có thể cảm nhận được uy thế cường đại ẩn chứa trong đó. Mà một tia khí cơ đến từ Ma Anh, Long Anh không ngờ lờ mờ tương liên với Đạo Anh. Trong Kim Long kiếm phía trước Đạo Anh, một dòng tàn hồn của lão long như có như không, suy nhược vô cùng.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất thở hắt ra một hơi! Hắn bị đè nén lâu ngày, giống như xuyên qua đêm tối gặp được một ánh rạng đông! Có tu vi Luyện khí thì không lo sẽ Trúc Cơ, Kim Đan cùng với Nguyên Anh. Chỉ đợi ngày sau Hóa Thần Luyện Hư, để xem ai cản được đường của lão tử!
Lâm Nhất buông dây cương của Hổ Tuấn xuống, giơ tay lên búng nhẹ. Một ánh lửa bắn ra, đuốc Con Lừa đang cầm lại rực cháy. Thiếu niên đó kinh hô một tiếng, kinh ngạc không thôi.
Thấy tình hình này, mọi người ở đây mang thần sắc khác nhau.
Tra Bưu chẳng buồn lau mồ hôi lạnh đầy mặt đầy cổ, cùng Cát An ở bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau., động tĩnhvừa rồi thật sự là dọa người quá! Bản sự cách không đốt lửa đó chính là tiên pháp à? Một nhân vật coi rẻ và diệt sát tiên trưởng, chẳng phải là còn lợi hại hơn ư? Rõ ràng là một tiên trưởng lai lịch cực lớn, sao cứ muốn giả dạng thành một tiểu tử nghèo, thế không phải là hại người sao! May mà nhận ra sớm.
Bên cạnh xe ngựa, Tang Thậm Nhi mặc kệ can nương nằm dưới đất, mà ôm chặt lấy cánh tay Tiểu Nhi, trong vẻ hoang mang còn xuất hiện một tia áy náy, nhỏ giọng nói:
- Sớm biết như vậy, nên nhân cơ hôi nói một số lời dễ nghe mới đúng.
Tiểu Nhi cố gắng trấn định, thầm lắc đầu. Nàng ta yên lặng quan sát Lâm Nhất khí độ đã khác hẳn, nhớ lại kỳ ngộ cùng với những lời đối thoại trước đây, không khỏi có chút đăm chiêu. Sau đó, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía vị hiệp sĩ anh khí bức người kia.
Lôi Minh sau khi khiếp sợ qua đi, có thể nói là vui sướng vô cùng! Không ngờ lần nàyđi du lịch lại có thu hoạch.
Lâm Nhất bước về phía trước mấy nước, con Hổ Tuấn đó ngoan ngoãn đi theo sau. Chân hắn điểm nhẹ, tay trái giơ lên, phi kiếm nằm trong tay áo lộ ra, lại trong nháy mắt không thấy đâu. Hắn giơ tay phải, trên bàn tay xuất hiện một bình ngọc.
Nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng ở trên người Tra Bưu, hai hàng lông mày Lâm Nhất nhướn lên, nói:
- Lâm mỗ đến từ biên ải, giết năm vị cung phụng quân doanh, cướp đoạt Hổ Tuấn của nhóm ngươi, cũng cướp đi bà nương và ấu tử của Triệu Long. Sau khi về đô thành ngươi cứ bẩm báo chi tiết như thế là được.
Tra Bưu nào dám nhận lời, vội vàng xua tay để tỏ ý cự tuyệt.
Lâm Nhất cũng không ép, nói tiếp:
- Các ngươi tới đô thành, trong nhất thời khó tìm xa phu, không biết vị Lôi nghĩa hiệp này có thể giúp hay không.
Tra Bưu ngẩn ra, sao mà như thế được? Hiệp khách đó ngấp nghé Tiểu Nhi, để hắn lái xe chẳng phải là là tự tự tìm phiền toái à?
Lôi Minh lại thần sắc chấn động, việc nhân đức không nhường ai tiến lên nói:
- Lâm... Đạo trưởng đã có lệnh, tại hạ không dám không theo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT