Khe núi hẹp chỉ có chiều rộng bằng hai người, dài hơn mười trượng. Đi xuyên qua đó tiến về phía trước chính là một ngọn núi nhỏ được một dãy núi bao quanh. trong chớp mắt, Lâm Nhất đi đến gần. Mà hắn lại dừng lại, rất có hứng thú nghỉ chân quan vọng.
Ngoài mười bốn mười lăm trượng, ba người Tra Bưu giống như vây thú tụ lại với nhau, thần sắc hoang mang. Trên cánh tay, trên đùi Cát An và Hạng Phán đều cắm một mũi tên, hai người đau tới mức khóe miệng giật giật, lại không dám buông cương đao trong tay.
Bốn phía núi này có bảy người khác đang đứng. Trong đó có bốn người là quân hán, hai người cầm đao, hai người cầm nỏ mạnh. Ba người khác thì thâm mặc đạo bào màu xám, chính là bộ dạng của đạo sĩ phàm tục, lại một tay cầm kiếm, một tay giơ bùa giả vờ giả vịt.
Nhìn tình hình này cũng không khó đoán, ba người Tra Bưu sau khi trúng kế đào tẩu không được, lúc này mới bị đối phương vây khốn. Mà ba người đạo sĩ bất luân bất loại đó lại không biết có lai lịch gì, người giang hồ? Hay là tha phương thuật sĩ.
Khi Lâm Nhất hiện thân đã kinh động tới hai bên địch ta đang giằng co. Thấy xa phu không biết sống chết kia tới xem náo nhiệt, ba người Tra Bưu chẳng buồn để ý. Quân hán cầm đầu quay đầu lại nhìn, lập tức đánh mắt ra hiệu. Một đạo sĩ đột nhiên tung lá bùa trong tay lên, lớn tiếng quát mắng:
- Tới rồi thì để lại tính mạng.
Một đạo hỏa diễm bỗng dưng bốc cháy, vù một tiếng lao về phía Lâm Nhất, thanh thế có chút dọa người.
Phù lục thuật? Đã không quen nhau, lại chẳng có thù cũ, cứ như vậy không phân tốt xấu loạn hạ sát thủ, nhóm người này so với Tra Bưu thì còn không ra gì hơn! Dưới chân Lâm Nhất lướt nhẹ, ánh lửa bay qua. Hỏa diễm mãnh liệt đó không chịu khống chế mà phập một tiếng đột nhiên không còn, cũng đốt trụi một mảng cỏ trên đất.
Xa xa, ba người Tra Bưu thấy thế đều thầm kinh hãi, pháp thuật tiên gia đó lợi hại quá! Mà vừa rồi nếu không phải ba đạo nhân đó xuất thủ ngăn cản, khi phát hiện trúng kế liền có thể thoát thân mà đi rồi, không ngờ trong nháy mắt lại lâm vào tuyệt cảnh, e là hôm nay chạy trời không khỏi nắng! Có điều, tiểu tử nghèo đánh xe đó không ngờ mặt không đổi sắc, đúng là không biết sống chết!
Thấy xuất thủ thất bại, đạo sĩ đó sắc mặt khó coi. Hắn và hai vị đồng bạn khác chính là thực khách nhà có tiền, thường ngày là cùng một giuộc với những gia binh Bộ Khúc này.
Chỉ có dương oai ăn tiền của người khác mới có thể sớm ngày trở thành cung phụng của nhà quận thủ. Mà lúc này nếu ngay cả một tiểu tử nghèo cũng không giết được, vậy mặt mũi để đi đâu? Chẳng buồn nghĩ nhiều, thân hình hắn khẽ động xông lên trước, còn thuận thế đâm trường kiếm trong tay ra! Đây là muốn giết Lâm Nhất, giết người ti tiện quần áo tả tơi này!
Đây là phù lục thuật trong phàm tục, khi dễ phàm nhân thì còn có hiệu quả, đối với mình thì căn bản là vô dụng! Ánh mắt Lâm Nhất hướng sang đạo nhân kia, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Đừng tưởng mặc đạo bào thì chính là là một nhân vật, lão tử mới là người tu đạo chính nhi bát kinh! Kiếm quang đến trước mặt, hắn không né không tránh, vươn tay vẫy một cái rồi nhấc chân đá ra.
Bùm một tiếng, đạo sĩ đó bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, tiếp theo lại "Bùm" một tiếng ngã xuống đất, không ngờ không có động tĩnh. Mà Lâm Nhất thì lại ung dung đứng nguyên tại chỗ, đã cầm trường kiếm trong tay, còn thoải mái vẽ ra kiếm hoa, thờ ơ nói:
- Các ngươi có quen nhau hay không, không liên quan tới ta, nhưng đừng làm chậm trễ hành trình của ta, lại còn đao kiếm chĩa vào nhau.
Tình cảnh này, khiến mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm. Đạo sĩ vừa rồi chính là người thông hiểu pháp thuật, ở bản địa cũng có chút thanh danh, cứ như vậy bị một cước đá chết? Một tiểu tử thôn quê, sao lại có bản sự như vậy?
Thấy thế, khi ba người Tra Bưu đang kinh ngạc, lại có một chút không hiểu. Tiểu tử đó nghèo tới ngay cả giày cũng không có mà đi, nhưng bản sự chân trần đá người lại không nhỏ, còn có thể tay không tóm dao sắc.
- Ngươi là người phương nào?
Hán tử gây chuyện ở trạm dịch lúc trước tức giận thét hỏi. Dân không đấu lại quan! Bất kể tên nông dân ngươi có lợi hại như thế nào cũng không dám đắc tội với phủ quận thủ! Mà hai đạo sĩ còn lại cũng mặc kệ đồng bạn, đều giơ bùa lên rồi vung trường kiếm xông tới. Cùng lúc đó, hai quân hán còn lại thì cầm kình nỗ chĩa về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất liếc xéo, sát khí trong lòng dần dần dâng lên. Hắn khinh thường không thèm bận tâm tới người vừa lên tiếng hỏi, thân hình khẽ động nhảy ra khỏi hai ánh lửa. Kiếm quang nhanh như cầu vồng, hai đạo sĩ đã đầu rơi xuống đất. Mà hai quân hán vừa bắn tên ra thì cùng kình nỗ trong tay nổ thành mảnh vụn. Hai người cuối cùng muốn chạy liền trong nháy mắt ngã xuống vũng máu.
Chỉ trong nháy mắt, đi dạo lững thững trong sân vắng liền giết bảy người. . . Sáu người? Giống như là bị sét đánh, Tra Bưu, Cát An và Hạng Phán đứng đờ tại chỗ, hai chân run run. Ai nấy không cầm nổi cương đao trong tay, xoảng một tiếng đánh rơi xuống đất, mà ba người vẫn ngơ ngẩn, trên da mặt đã rách mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đó đâu phải là tiểu tử nghèo nông thôn, rõ ràng chính là sát thần đã từng đi qua núi thây biển máu! Thủ đoạn mạnh như lôi đình đó, còn có sát khí sắc bén vô song ấy, khiến người ta sợ hãi, chỉ muốn quỳ xuống đất cầu xin.
Ối.
Theo một tiếng hét thảm vang lên, đạo sĩ ngã xuống đầu tiên phẩy phẩy ngón tay đã nát bấy bò dậy. Sau khi bối rối nhìn chung quanh, hắn giống như ban ngày thấy ma nhìn chằm chằm Lâm Nhất, liên tục lui về phía sau cả kinh nói:
- Tha mạng, tha mạng.
Lâm Nhất cầm trường kiếm vẫn nhuốm máu, thần sắc như xưa. Hắn quan sát đối phương một chút rồi thản nhiên nói:
- Dáng người của ngươi cũng tương tự như ta, cởi đạo bào và giày ra, còn cả trâm trên đầu ngươi nữa.
Người đó trố mắt. vội vàng liều mạng gật đầu, vừa cởi xong giày thì liền bị một chỉ đâm trúng tử huyệt.
- Ta không muốn mặc quần áo của người chết! Thưởng cho ngươi được toàn thây, không cần đa tạ.
Lẩm bẩm một câu, Lâm Nhất vứt trường kiếm rồi thản nhiên mặc quần áo. Sau một thoáng, hắn mặc xong, lúc này mới chậm rãi quay sang ba người đang hoảng sợ.
Tra Bưu nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng trấn định ôm quyền nói:
- Tiên trưởng!
- Ta nhổ vào!
Lâm Nhất chửi khẽ, hoàn toàn không còn vẻ hiền hoà như lúc đánh xe. Hắn nhướn mày, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước về phía ba người, mang theo tiếng chửi bừa bãi:
- Cút con mẹ nó tiên trưởng đi! Ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ thì cẩn thận ta trở mặt đó.
Vừa trở mặt đã giết liền bảy người, nếu con như vậy. Tra Bưu tát mạnh mình một cái, dẫn động vết thương trên mặt, hắn đau tới nhe răng nhếch miệng, lại bất chấp tất cả, vội vàng cúi đầu khom lưng nói:
- Tiền bối! A không, Lâm đại ca bớt giận.
Cát An và Hạng Phán trong lòng biết rõ sống chết chính là ở khoảnh khắc này, cũng vội vàng ôm quyền cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất hừ một tiếng, nói:
- Gọi ta là tiền bối à? Các ngươi không xứng! Gọi ta là đại ca! Các ngươi muốn giảm thọ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT