Dư Hằng Tử thuận tay tiếp nhận ngọc giản, ánh mắt lướt qua xa xa, lạnh lùng nói:

- Tình hình cụ thể của thế gian này nhiều cỡ nào! Mà cái nhìn thấy nghe thấy, thật giả được mấy phần.

Thuần Vu phong có chút đăm chiêu, theo ánh mắt của sư phụ nhìn quanh bốn phía. Núi cao vút, ngọc đình lăng không, mây mù phiêu miểu, không ngờ khiến người ta có một chút ngẩn ngơ!

- Không cần phải giữ lễ tiết!

Dư Hằng Tử ra hiệu, chậm rãi giơ ngọc giản lên. Sau khi Đệ tử Thuần Vu Phong cúi người tạ ơn liền ngồi xuống bên cạnh. Sau một thoáng, hắn thuận tay để vật lên chiếu cỏ, vuốt râu không nói, thần sắc không rõ!

Thấy thế, Thuần Vu Phong nhướng mày, hỏi:

- Hai tiên môn đó có gì giấu diếm ư? Nếu thật sự là vậy, xin sư phụ bớt giận! Đệ tử sẽ tìm tới cửa!

- Ở Hành Thiên Tiên Vực, không ai dám giấu diếm lão phu cả!

Dư Hằng Tử rất tùy ý lắc đầu, nói tiếp:

- Hai tiên môn Thiên Uy Phục Long đó đầy tội tháp bị hủy, bảo vật bị mất lên một người trẻ tuổi đến từ hạ giới, cũng có chút thú vị!

Thuần Vu Phong trong lòng khó hiểu, hỏi:

- Hạ giới trong lời đồn này không ngờ thật sự tồn tại à?

- Ha ha! Thiên địa này rộng lớn vô cùng, khó có thể tưởng tượng!

Dư Hằng Tử mỉm cười, nói tiếp:

- Nhân lúc nhàn rỗi, vi sư sẽ phân trần một hai cho ngươi hay.

Hắn trầm ngâm một thoáng, lại nói:

- Theo vi sư biết, trừ Tiên Vực chỗ chúng ta ra còn có hạ giới linh khí thiếu thốn và thượng giới...

Nói đến đây, Dư Hằng Tử lại trở nên do dự. Sau đó, hắn nhìn đệ tử đang thần sắc khó hiểu, nói tiếp:



- Tiên Vực của Chúng ta vốn thuộc giới ngoại, chỉ vì một số biến cố cho nên mới có phân nội ngoại.

Hơi dừng lại một chút, Dư Hằng Tử lại nói tiếp:

- ... Kể từ đó, Hành Thiên, Khuê Mộc, Nguyệt Yếm, Tuế Phá, Mộ Tô, Kháng Kim, Thủy Phủ và Tinh Mã, liền thành giới nội. Mà Tuệ Thiên, Đức Thiên, Thiên Tự, Thiên Uy, Thiên Khôi, Thiên Cương và Thiên La thì trở thành thất đại Tiên Vực giới ngoại, cũng ở trên chúng sinh. Chúng ta không cam lòng, kết minh chống lại, lại vì rất nhiều nguyên do mà không tận ý người. Ngoài ra, còn có một thượng giới thần bí khó lường, lại chỉ tồn tại trong lời đồn, không thể biết rõ.

Thượng giới? Chẳng phải l ở trên vạn vật sao! Thuần Vu Phong tâm sinh hướng về, lập tức hắn lại mang theo một chút bất bình nói:

- Thượng giới phiêu miểu khó lường, không đề cập tới cũng được! Mà thất đại Tiên Vực giới ngoại lại cưỡng chế bát đại Tiên Vực giới nội ta vô số vạn năm! Người trong thế hệ chúng ta, tại sao không thể tiến thêm một bậc trên tu vi? Giống như sư phụ lão nhân gia ngài, chỉ cần lên thêm một tầng liền có thể bễ nghễ thiên hạ.

Đệ tử ngạo khí thiên thành lại vẫn biết nặng nhẹ, hơn nữa tâm chí đáng khen! Dư Hằng Tử vươn tay ra điểm nhẹ lên ngọc giản trên chiếu cỏ, nói với vẻ đầy thâm ý:

- Ước nguyên của ngươi chẳng lẽ không phải la điều người khác suy nghĩ? Ngươi cho rằng Qua Linh Tử của Mộ Tô Tiên Vực thật sự là tình cờ đi ngang qua nơi này sao.

Thuần Vu Phong giật mình, nói:

- Bí mật của Tiên Vực được đồn đại đã lâu đó quả nhiên là thật? Sư phụ biết ngọn nguồn của việc này à?

- Thế nào là thật, thế nào là giả?

Dư Hằng Tử không trả lời, tự hỏi một câu rồi nói tiếp:

- Lời đồn có liên quan tới bí mật này là đến từ giới ngoại, được một tu sĩ giới nội chúng ta biết được và mang về. Sau đó, có cao nhân giới ngoại nghe tin tìm đến, lại vẫn khó mà khám phá ra cứu cánh của Hạo Thiên tháp, cuối cùng đành bỏ mặc. Có điều.

Hơi lắc đầu, Dư Hằng Tử tiếp tục nói:

- Có điều, lúc Hạo Thiên cốc chỗ Hạo Thiên tháp mở ra, lại vẫn khiến tu sĩ giới nội giới ngoại chen nhau mà tới. Ai dám nói là không có ai đang âm thầm rình mò chứ? Ý đồ đến của Qua Linh Tử, rất dễ nhìn thấy.

- Chỉ cần tìm được Hạo Thiên chí bảo, liền có một bộ tiên kinh, cũng nhờ vậy mà phá được xiềng xích tu vi.

Thuần Vu Phong không nhịn được tiếp lời sư phụ.

Trong mắt Dư Hằng Tử tinh quang chợt lóe, nói:

- Vi sư sớm đã là tu vi Hợp Thể viên mãn, lại vì thiên địa cấm chế mà khó có thể tiến thêm! Tu sĩ ngoại giới, đã có công pháp đến từ Tiên Vực viễn cổ, tất nhiên có thể tu tới Phạm Thiên cảnh giới.



- Phạm Thiên cảnh giới rốt cuộc là như thế nào?

Thuần Vu Phong tò mò hỏi.

Dư Hằng Tử thở dài, mang theo một tia phấn chấn đáp:

- Phạm Thiên cảnh giới tổng cộng có bốn tầng, phân biệt là tu vi Tiên Nhân, Thiên Tiên, Kim Tiên và Tiên Quân!

- Trên Phạm Thiên tứ cảnh thì sao?

Hai mắt sáng ngời, Thuần Vu Phong thuận miệng hỏi.

Dư Hằng Tử ngây ra, buồn bã mất mát nói:

- Vi sư cũng không biết.

Thuần Vu Phong hơi châm chước, lại có tính toán, nói:

- Bất kể là như thế nào, cũng không thể buông tha cho Lâm Nhất đến từ hạ giới kia! Lâm Nhất trên người hắn thực sự có chí bảo của Hạo Thiên tháp...

Hắn cầm lấy ngọc giản ở bên cạnh, nói tiếp:

- Người đó hiện thân trước lúc Hạo Thiên tiên cảnh đóng cửa, vừa hay lúc tu sĩ giới ngoại đã đi rồi, cho nên chưa dẫn tới quá nhiều kinh động! Mà một tiểu bối Nguyên Anh như hắn, không ngờ giết được Hóa Thần Thân Báo và Luyện Hư Nam Hành Tử, cũng dưới sự vây công của Thân Nhạc và Tổ Uyên, được cao nhân cứu đi rồi tung tích không rõ, thật sự khiến người ta khó có thể tin được.

Dư Hằng Tử liếc Thuần Vu Phong, thầm gật đầu. Suy nghĩ của đệ tử không mưu mà hợp với mình. Hắn vuốt râu trầm ngâm một lát, nói:

- Tuyệt đối không được tiết lộ đem việc này ra ngoài.

Thấy đối phương vẫn muốn hỏi, hắn phất tay áo, phân phó:

- Âm thần ra lệnh cho Hành Thiên Tiên Vực, cho dù là mất trăm năm, ngàn năm, cũng phải tìm ra tung tích của Lâm Nhất kia!

Thuần Vu Phong không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy chắp tay vâng dạ rồi lập tức xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play