Lâm Nhất giơ tay lấy ra Kim Long kiếm, linh lực trên người điên cuồng trút vào đó. Một nhóm mười người tới từ Cửu Châu đã chết và thất lạc hầu như không còn. Bất kể là như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Hoa Trần Tử chịu nhục mà chết!
- Hừ! Ngươi còn có thể thi triển ra uy lực của tiên khí sao?
Nam Hành Tử tuy nói vậy, nhưng vậy lôi Hoa Trần Tử ra che trước người, không quên lưu ý tới kim kiếm của Lâm Nhất, cười lạnh nói:
- Khi ngươi động thủ cũng chính là lúc nữ tử này chết!
Kiếm quang trên tay Lâm Nhất không chừng phun ra nuốt vào, theo linh lực trên người tiêu hao dần đi, hai mắt hắn cũng biến thành màu đen. Một nhân vật tiền bối tu vi cao như vậy lại còn xảo quyệt, hung tàn và hèn hạ vô sỉ, thật sự khiến người ta phải than thở không thôi! Hắn đột nhiên giơ Kim Long kiếm lên, cảm giác bất lực lại xộc lên theo. Hắn không khỏi nhìn về phía nữ tử cô độc bất lực kia, thần sắc do dự. . .
Hoa Trần Tử gian nan quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ vui mừng khó hiểu.
Nam Hành Tử giống như là phát hiện ra gì đó, đang muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi. Hắn không nhịn được hổn hển nói:
- Tự bạo Nguyên Anh! Thần hồn câu diệt, không thể luân hồi. . .
Hắn đột nhiên bỏ lại Hoa Trần Tử, vội vàng tránh né.
Đúng vào lúc này, một đoàn huyết quang đột nhiên nổ tung trong không trung, đẹp như đào hồng, chiếu sáng ngàn dặm! Theo đó là một tiếng bùm, bão táp tràn ra, càn quét bát phương.
Uy thế nhanh mạnh cuồn cuồn như nước, bức Lâm Nhất phải lui mấy trăm trượng. Trong một hơi thở, màu đỏ đỏ đã biến mất, hắn vẫn trợn mắt há hốc mồm. Hoa Trần Tử! Một ma nữ xảo quyệt như cáo, tính tình bách biến, để khiến Lâm Nhất hắn phải khó xử, để chính bản thân nàng ta không bị lăng nhục đã dứt khoát tự bạo Nguyên Anh, từ nay về sau hồn phi phách tán. . .
Nỗi lòng đại loạn, không kịp thương đau, Lâm Nhất bỗng nhiên thần sắc khẽ động. Chỉ thấy một đạo lưu quang nhỏ bé yếu ớt lướt tới trong không trung, chính là một vòng tay bằng ngọc bích mà mình từng thấy. Hắn vội vàng bắt lấy, theo đó là một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: Ta cùng ngươi đi hết thiên nhai.
Là Hoa Trần Tử? Lâm Nhất kinh ngạc không thôi! Nam Hành Tử đã thừa cơ bưc tới, không không rảnh để nghĩ nhiều, thu hồi vòng ngọc, xoay người phá không độn đi. Một nhóm Cửu Châu, không chết thì cũng bị thương toàn bộ, không rõ tung tích, hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn, chỉ có thể cướp đường mà chạy! Mà cường địch lại bám sát theo, liệu có thoát được không.
Chỉ một lát sau, trong không trung hiện lên một đạo quang mang, theo đó xuất hiện thân ảnh của Nam Hành Tử. Hắn ung dung tế ra phi kiếm, cười lạnh với Lâm Nhất đang hốt hoảng lao tới.
Lâm Nhất bị bức phải dừng lại, thân hình lắc lư. Bị thương nặng mà vẫn liên tục liều mạng, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi. Hắn giương mắt nhìn tử địch như sói như báo kia, tức giận vô cùng. Tu sĩ Hóa Thần đã là núi cao ngút ngàn khiến người ta phải ngước nhìn rồi, tu sĩ Luyện Hư lại càng giống như lạch trời khiến người ta tâm sinh bất lực. Hiện giờ đối mặt với Nam Hành Tử, Phá Không Độn pháp thần tốc dị thường của hắn không ngờ không có chỗ giấu mình. Tu vi hai bên chênh lệch cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết.
- Nam Hành Tử! Cút ngay cho ta.
Hơi thở dốc, Lâm Nhất lại phấn chấn. Sau khi gầm lên một tiếng, hắn hai tay cầm Kim Long kiếm lao về phía trước, dốc hết toàn lực đánh xuống. Lập tức ngàn vạn kiếm quang gào thét mà tới, Huyền Thiên Kiếm Trận ầm ầm bao phủ về phía người vừa chặn đường.
Bùm một tiếng, kiếm trận tán loạn, Lâm Nhất bay ngược ra sau. Nam Hành Tử thì chỉ lui hai bước, lại vẫn không buông tha vồ tới.
Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất thu hồi Kim Long kiếm, trên người trào ra một tầng sát khí màu đen, lại ra sức lao về phía trước, theo đó Thiên Ma ấn bỗng nhiên đánh xuống.
Tiểu tử này đến từ hạ giới, lại thân mang tiên khí và có thần thông vô cùng quỷ dị, nhất định là có liên quan tới tung tích của bảo vật trong Hạo Thiên tháp! Hôm nay tiện nghi cho mình rồi! Nam Hành Tử khinh thường lắc đầu, thân hình đột nhiên biến mất.
Trong không trung một đạo tia chớp màu đen đánh xuống, khí thế kinh người, uy chấn thiên địa! Mà người nó muốn đối phó lại không thấy bóng dáng! Lâm Nhất thầm gắt một tiếng, thừa cơ phá không độn đi. Nguyên Thần chưa thành, Thiên Ma ấn chính là vật chết, căn bản không giết được cao nhân chân chính!
Lâm Nhất đang liều mạng chạy như điên thì một đạo kiếm quang đột nhiên phá không tấn công tới, trong nháy mắt đã tới phía sau hắn. Đợi khi hắn phát hiện, không ngờ đã bị sát cơ cầm cố không thể né tránh.
Nam Hành Tử đã mất kiên nhất, đây là muốn nhất kích tất sát!
Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất không quay đầu lại mà tung ra một khối ngọc bài. Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên.
Khối cấm bài Mặc môn đó vừa kết thành hàng rào trận pháp liền bị phi kiếm đánh cho vỡ nát. Dư uy mạnh mẽ của pháp bảo khiến cho thế đi của Nam Hành Tử hơi khựng lại một chút.
Khó khăn lắm mới có một chút tạm hoãn, Lâm Nhất vội vàng bỏ chạy. Mà hai đạo uy thế cường đại đột nhiên giáng xuống, ngay lập tức bao phủ lấy hắn, cũng có chín con ác giao màu đen đánh tới, khiến người ta tâm sinh hoảng sợ mà không thể giãy dụa.
Thế đi của Lâm Nhất chậm lại, trong mắt xích mang chớp động. Hai hàng lông mày hắn dựng đứng, sau người kéo ra ảo ảnh, trong thoáng chốc dã hóa thành ma long dữ tợn dài hơn mười trượng. Theo Minh Hỏa ấn quyết của hắn tế ra một điểm Thiên Sát Lôi Hỏa, sau đó ầm ầm đánh ra một quyền. Trong nháy mắt chín con ma long dài hơn trượng, mang theo hỏa diễm màu đen, mang theo phẫn nộ bất khuất và sát ý ngập trời đột nhiên nghênh đón chin con ác giao.
Vào nháy mắt long giao va chạm, thiên địa như nổi sóng to. Trong tiếng gầm rú Đinh tai nhức óc, uy thế cuồn cuồn đột nhiên nổ tung rồi cuốn ra bốn phía. Lăng không bay ngược ra sau, miệng phun máu! Ma Long quyết cộng với Thiên Sát Lôi Hỏa, chính là sát chiêu cuối cùng của hắn, lại không ngờ không chịu nổi một kích.
Cùng lúc đó, ma long tán loạn, Thiên Sát Lôi Hỏa biến mất. Ác giao hóa thành chín khối ngọc phù, bị một người nắm trong tay, còn ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Né được một kích của Phục Long thung, tên tiểu bối này cũng có chút thú vị! Phải bắt giữ để thăm dò một chút.
Lão giả áo đen này chính là Tổ Uyên đã đi rồi con quay lại. Hắn vừa dứt lời, ngoài mấy trăm trượng lại xuất hiện Thân Nhạc mặc áo vàng, vẻ mặt tức giận, cao giọng quát:
- May mà về đúng lúc! Giết đệ tử của ta, không thể tha thứ.
Lâm Nhất liên tục lăn lộn hơn mười lần, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Hắn vô cùng chật vật cố đứng vững lại, vươn tay ra lau vết máu ở khóe miệng, mang theo vẻ mặt vừa sợ vừa giận ngẩng đầu nhìn. Ngoài mấy trăm trượng, Phục Long môn Tổ Uyên, Nam Hành Tử và Thiên Uy môn Thân Nhạc, ba người thủ xung quanh, đã vây chặt lấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT