Nơi này là đâu.

Sau khi xuyên qua động khẩu đó, cương phong biến mất, cảnh vật trước mắt biến đổi, đã đặt mình trong một mảng thiên địa khác. Lâm Nhất lấy một kiện đạo bào cũ nát ra mặc lên người, chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng ngẩng đầu quan sát chung quanh.

Nơi này chính là một đại điện? Cung điện to mấy chục trượng được ngọc thạch đắp thành, có chút rộng rãi, chỉ là nóc điện không được nguyên vẹn, ngoài trời xanh mây trắng ra, còn có... một vầng trăng cực lớn, bên trên mơ hồ có thể thấy được sông núi; Ngoài ra, tinh thần từng xa không thể với lại rõ ràng như vậy, hơn nữa còn như những viên đạn to nhỏ không đồng nhất năm ngang dọc trên trời.

- Điển tịch có viết, trời đục như lòng trắng gà, đất như lòng đỏ gà; Thiên địa dựa khí mà lập, lại theo khí mà di động. Ha ha! Cổ nhân chắc không lừa ta!

Bách Lý Xuyên ngửa đầu nhìn dị cảnh xa xa, không nhịn được vuốt râu lắc đầu thở dài:

- Vũ chi biểu vô cực, trụ chi đoan vô cùng! Tiên Vực như có như không, vũ trụ rộng lớn vô biên!

- Cửu Châu chi địa giống như là những tinh thần giống như viên đạn đó.

Công Dương Lễ vẻ mặt kinh ngạc. Mặc Cáp Tề phụ họa:

- Không lên núi cao thì không biết trời cao! Không tới Tiên Vực thì sao biết phàm tục nhỏ bé...

- Ha ha! Nơi này nguyên khí dư thừa, khiến người ta phiêu phiêu dục tiên!

Xuất Vân Tử hưng phấn vung vẩy hai tay, lớn tiếng nói:

- Liệt vị, chúng ta đã tới Tiên Vực rồi.



Trong đại điện, đoàn người Cửu Châu như cách mấy đời nhìn lên trời, than thở không thôi. Chỉ có Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử cùng Lâm Nhất tránh ở một góc, không quên thừa cơ hít thở. Mà Văn Bạch Tử thì dừng chân bên cạnh ba người một lát rồi chậm rãi tiến về phía trước.

Tùng Vân tán nhân lặng lẽ quan sát bóng lưng của Văn Bạch Tử, bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Đa tạ đạo hữu xuất thủ cứu giúp! Ân oán ngày xưa, cứ vậy xóa bỏ!

Đối phương chân hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nhẹ giọng nói:

- Chỉ là một cái nhấc tay thôi, không đáng nhắc đến!

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt tò mò khỏi nóc đại điện đã tổn hại, lẳng lặng lưu ý tình hình bốn phía. Tu vi của Tùng Vân tán nhân đã hao tổn hơn nửa, đang vội vàng thổ nạp điều tức. Hoa Trần Tử nhu thuận thủ hộ ở bên cạnh, thần sắc quan thiết. Văn Bạch Tử thần sắc thản nhiên, trong lời nói cử chỉ đã bớt đi mấy phần âm trầm, có thêm mấy phần tiêu sái.

Nhìn một đôi oan gia trước kia bỏ đi hiềm khích xưa, Lâm Nhất không khỏi thầm lắc đầu. Thực không ngờ, cuối cùng xuất thủ cứu hai tổ tôn Tùng Vân tán nhân lại là Văn Bạch Tử. Đó chính là cơ hội tốt để trừ bỏ tử địch.

Trong đại điện phong cách cổ xưa trống không, không có vật gì khác, lại được một tầng cấm chế kỳ dị bao phủ, cho dù là nóc nhà tàn phá đó cũng vậy.

Khiến cho đoàn người đành phải thành thành thật thật đứng đó không dám manh động.

Đường về dĩ nhiên đã không thấy, chỉ có một tòa pháp trận được lưu lại ở góc đại điện, bên trên vẫn có hào quang chớp động. Không khiến người ta hoài nghi, động khẩu cương phong ở cực địa Câu Trần tiên cảnh có khả năng truyền tống. Ngoài ra cuối cung điện còn có một tấm cửa đá, cũng bị cấm chế phong bế.

Lâm Nhất thầm thở dài, thuận tay lấy ra hai khối linh thạch rồi bóp nát. Xung quanh nguyên khí nồng đậm, nhưng không có linh khí. Tiên Vực chính là bộ dạng như vậy à? Mà vừa tránh được cương phong chết người, lại bị nhốt trong cấm chế của đại điện này.

- Vị La đạo hữu kia...

Hoa Trần Tử thấy Tùng Vân tán nhân không sao, xoay người đi gần Lâm Nhất, muốn nói lại thôi.



Linh khí điên cuồng ùa vào trong cơ thể, trong nháy mắt bị bị tam anh hấp thu hết. Lâm Nhất vỗ đi mảnh vụn linh thạch trong lòng bàn tay, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hoa Trần Tử mắt sáng rực, lại thần sắc đoan trang, so với ma nữ trước kia thì như là hai người khác nhau!

Không biết vì sao, trong lòng Lâm Nhất bỗng dưng rúng động. Ở Cửu nguyên Sinh tử chi địa trong Hậu Thổ tiên cảnh, từng ở trong ảo tượng nhìn thấy quá khứ của Hoa Trần Tử. Nhớ lại nữ tử đó vốn uyển chuyển hàm xúc mà yên tĩnh, chứ không phải là điên điên khùng khùng hơn nữa lại giảo hoạt đa trí như hiện tại.

- Cách Tiên Vực còn một bước lại vẫn lạc như vậy, thật sự khiến người ta thương xót...

Hoa Trần Tử còn chưa nói hết, bỗng nhiên lại chu môi giáo huấn:

- Việc gì phải cậy mạnh như vậy? Hại người thiệt mình.

Thấy nàng ta lại giở thói cũ, Lâm Nhất dứt khoát nhắm mắt lại không để ý tới nữa.

Hoa Trần Tử nhún vai, phẫn nộ rời đi, còn không quên oán trách:

- Hừ! Giờ vẫn chưa cảm ơn ta vạn dặm truyền tin, đúng là tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa.

...

Nửa ngày sau, đám người Xuất Vân Tử vẫn không tìm thấy đường ra, đành phải tiếp tục nghỉ ngơi trong đại điện. Mà Mặc Cáp Tề thì đứng cách tấm cửa đá đó hơn một trượng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bóng đêm hàng lâm, trong đại điện theo đó mà rơi vào bóng tối. Khi mặt trời nhô lên, xung quanh lại là một mảng sáng ngời. Bởi vậy có thể thấy được chỗ mọi người đang ở không phải là ngăn cách với đời.

Lại qua hai ngày, mọi người dần dần khôi phục tu vi. Có điều liên tục tìm kiếm vẫn không thu hoạch được gì, sự hưng phấn lúc mới tới từ từ tan đi, ai nấy trên mặt có thêm mấy phần lo lắng và bất đắc dĩ. Nếu đi tới Tiên Vực, không thể cứ bị kẹt mãi như vậy được. Trời cao biển rộng ở trước mắt, khiến người ta trong lòng sốt ruột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play