Dưới khói nhẹ nhanh mạnh như sóng, bên trong một hố đất. Lâm Nhất một mình đối mặt với tám vị cao nhân, khí thế ngút trời.

Bất ngờ gặp phải chín người bọn Xuất Vân Tử, Lâm Nhất sau khi kinh ngạc lập tức liền nhìn ra manh mối, cho nên mới không hề cố kỵ nhảy xuống hố đất. Tu sĩ Hóa Thần sở dĩ không sợ cương phong, đều là nhờ ở bên ngoài cơ thể kết thành một tầng nguyên thần chi lực. Cái này không phải là để phòng ngự, mà là dùng thiên địa chi lực thuận thế hóa giải uy thế của cương phong, lại cũng không thể thiếu sự chống đỡ của tu vi.

Mà Hoa Trần Tử trăm năm không gặp, mặc dù đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, lại vẫn khó đỡ được sự hung mãnh của cương phong. Nàng ta sở dĩ không sao toàn là nhờ nguyên thần chi lực của sư tổ che chở. Tùng Vân tán nhân vẻ mặt mỏi mệt cũng là ví thế.

Tình cảnh này, dù là cao nhân Hóa Thần thì có thể làm gì! Nếu có ai dám phân tâm, chỉ cần tiên nguyên chi lực hơi không đủ, sẽ gặp phải kết cục bị cương phong thực thể!

Giống như bị người ta vạch trần khuyết điểm, mọi người ở đây đều nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc khác nhau. Xuất Vân Tử sầm mặt, có chút tức giận nói:

- Ngươi trước mắt tu vi không còn lại là bao, ta cho dù để ngươi động thủ, ngươi tự thấy có bổn sự này sao?

Lâm Nhất nhìn thân hình mập mạp của Xuất Vân Tử, giống như đang cân nhắc xem sẽ xuống tay như thế nào. Hắn lạnh lùng nói:

- Đừng quên, ta có nhất thể tam anh! Không biết ai có thể chống đỡ được Thiên Ma ấn của ta.

Hoa Trần Tử liếc Tùng Vân tán nhân ở bên cạnh, nhỏ giọng kinh hô:

- Ồ! Cái búa to đó của ngươi chính là Thiên Ma ấn à? Không ai có thể kháng cự sao?

Nằng ta vô ý mà như cố ý chạm tới tâm sự của mọi người, sắc mặt ai nấy lập tức trở nên ngưng trọng.

Thiên Ma ấn đến từ đâu, không ai biết cả. Mà uy lực của nó, ở trong Hậu Thổ tiên cảnh mọi người đều đã chứng kiến. Mặc dù không thể ngăn cản nhưng lại có thể trốn tránh. Mà lúc này ở đây, chẳng lẽ là trốn tới trong cương phong à.



- Không chỉ như vậy, vân bào và kim giáp trên người Lâm đạo hữu đều không sợ cương phong, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ không ai chiếm được nhân tiện đâu.

Bách Lý Xuyên rất đúng lúc lên tiếng:

- Đều là đạo hữu Cửu Châu, dĩ hòa vi quý đi.

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua hai người vừa lên tiếng, lại nhìn về phía Xuất Vân Tử. Ai ngờ trong nháy mắt người đó vẻ mặt biến đổi, vẻ mặt tươi cười, còn làm ra vẻ hai tay ôm bụng cười, nói với hắn:

- Tiểu tử ngươi mượn tên của Thần Châu môn ta làm việc bừa bãi, chắc hẳn Văn Huyền Tử cũng bất lực! Hôm nay nếu ta không mượn cơ hội này làm khó ngươi một phen thì công lý thế đạo ở đâu.

- Ha ha!

Còn chưa nói hết, Xuất Vân Tử lại đắc ý cười to hai tiếng, xua tay nói:

- Chư vị đừng để ý! Ta và tiểu tử này quen biết mấy trăm năm, hiếm khi thấy hắn thẹn quá hóa giận! Thật là thống khoái!

Bộ dạng vui vẻ này của hắn hiển nhiên là có tương giao rất thân với Lâm Nhất! Mà theo hành động này của hắn, một hồi sợ bóng sợ gió giống như theo cương phong bay đi.

- Ha ha! Thì ra là thế!

Bách Lý Xuyên cười vui vẻ, gật đầu với Lâm Nhất, giống như tất cả đều không cần phải nói cũng hiểu.

Hoa Trần Tử chớp chớp mắt, vẫn nghi hoặc khó hiểu! Xuất Vân Tử và tiểu tử đó quen biết mấy trăm năm? Thật sự là vậy à.



La Thu Nương thầm thở phào, lời nói cử chỉ của cao nhân đúng là không thể đoán được.

Những người khác ở đây tâm tư khó hiểu, lại không muốn đa sự, đều tự thổ nạp điều tức...

Nhìn khuôn mặt tươi cười đó, Lâm Nhất không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại, lại vẫn không nhịn được thở hắt ra một hơi. Bất cứ lúc nào nơi nào, Xuất Vân Tử này luôn thể hiện ra trí cao các một bậc! Chỉ muốn tranh dài luận ngắn với hắn, kết cục cuối cùng vẫn là đành bất lực như vậy! Có điều, nếu không phải trong lòng có cố kỵ và ý đồ khác, sao lại chịu để hắn áp chế! Mà ở trong cương phong, cho dù thật sự có thể sử ra Thiên Ma ấn rất hao tổn tu vi, kết cục của mình vẫn không cần nghĩ cũng biết.

- Lâm huynh đệ, nơi này hung hiểm khó lường, khó có thể chiếu cố cho nhau, hay là nghỉ ngơi dưỡng sức đi.

Khi Lâm Nhất đang trầm tư, Xuất Vân Tử lại trấn an một câu. Không đợi hắn hiểu ra, đối phương lại cười nói:

- Không có Hóa Thần Hóa Thần, cũng dám liều mạng vào Câu Trần tiên cảnh! Không chỉ như vậy, còn giận ta bỏ ngươi lại, đúng là không hiểu lòng tốt của người khác.

Xuất Vân Tử hơi dừng lại, sau đó lại nói với vẻ thành khẩn:

- Thực không dám giấu, nhóm người chúng ta mất hơn nửa năm mới thoát khỏi huyệt động dưới lòng đất kia, lại mất một hai tháng mới tìm đến được nơi này. Nếu ta đoán không lầm, kế tiếp cương phong sẽ mãnh liệt hắn.

Hắn giả vờ giả vịt cất tiếng thở dài, tiếp theo lại nói với vẻ thương hại:

- Ngươi và vị tiểu bối này tự cầu nhiều phúc đi!

Nói xong, Xuất Vân Tử nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng với Lâm Nhất, tiếp theo hai tay lại xòe ra, ý là đến lúc đó cũng lực bất tòng tâm. Mà hắn lập tức lại thầm hừ một tiếng, mất hết hứng thú. Đối phương căn bản không để ý tới hắn, sớm đã hai mắt nhắm chặt, tay cầm linh thạch không ngừng hấp thu.

Ba ngày sau, các cao nhân Hóa Thần lần lượt biến mất trong cương phong. Hoa Trần Tử cố ý trì hoãn, lại không rời được sự che chở của Tùng Vân tán nhân. Nàng ta thân bất do kỷ đành phải oán hận lườm La Thu Nương một cái, lại bỏ lại một câu, đáng đời tiểu tử ngươi, sau đó mới theo các trưởng bối phẫn nộ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play