Không cần toàn lực đối phó cương phong, hơn nữa tính mạng tạm thời có thể an toàn, Cư Bình Tử và La Thu Nương không khỏi cảm thấy may mắn, vội vàng nằm trong hố đất để thở. Mà Lâm Nhất vẫn nằm đó không nhúc nhích, không quên nắm chặt hai khối linh thạch thượng phẩm mà điên cuồng hấp thu, để mặc cho từng đợt từng đợt khói nhẹ bay lướt qua người.

Lâm Nhất thật sự là mệt lắm rồi! Có lẽ là nổi lòng trắc ẩn, hay là có một phần kính trọng đối với người trong đồng đạo, hắn tận hết đủ khả năng giúp Cư Bình Tử và La Thu Nương một lần. Về phần cuối cùng có thể thể thay đổi được gì không thì không ai biết.

Dưới thiên uy khó lường, ba người cứ như vậy chật vật trú năm ngày. Đợi sau khi thể lực khôi phục bảy tám phần, Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên. La Thu Nương nằm cuộn mình, một tầng tiêu y bọc trên váy hào quang chớp động, cũng hội tụ lên một bên người, chống đỡ cương phong nhập thể. Mà Cư Bình Tử thì đang nhúc nhích, cũng chậm rãi ngồi dậy.

La Thu Nương lặng lẽ ngước nhìn, kinh ngạc nói:

- Đạo huynh, ngươi đây là...

Chỉ có mấy ngày, Cư Bình Tử đã thành bộ dạng râu tóc bạc phơ, vẻ mặt tiêu điều, lộ hết vẻ già nua. Thấy hai người bên cạnh nhìn tới, hắn lắc đầu, chua chát nói:

-Tthọ nguyên của ta không còn nhiều nữa.

Hắn buông tiếng thở dài, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn quanh bốn phía, lại nói tiếp:

- Khi đi ta phát hiện, mười hai canh giờ trong Câu Trần tiên cảnh bằng ba ngày trong phàm tục. Mà sau khi vượt qua thành quách hoang tàn, theo cương phong càng mãnh liệt, thời gian trôi qua càng nhanh. Lại thêm tu vi bị hao tổn mà tác động sinh cơ, ta chỉ sợ khó có thể tiếp tục.

La Thu Nương không khỏi vươn tay ra vén mái tóc đã thêm nhiều sợi bạc, buồn bã không nói gì. Cư Bình Tử Cư Bình Tử cương phong vẫn tàn sát bừa bãi không ngừng, lại thở dài:



- Cả đời tu đạo, chưa bao giờ lười biếng. Mà thời gian như cơn gió, luôn đến đi không ngừng, khiến khiến người ta không đuổi kịp. Cùng cùng lại theo nó mà đi, cho đến lúc hôi phi yên diệt.

Khi hắn nói hơi có vẻ thương cảm, sau đó trong vẻ buồn bã lại có thêm mấy phần siêu thoát, cười tự giễu:

- Trong nháy mắt ngàn năm trôi qua, chỉ đợi ngày sau đăng tiên.

Lâm Nhất thầm thở dài, tiếp tục cúi đầu dùng sức trên tay, linh thạch lập tức vỡ vụn, nồng đậm nồng đậm theo lòng bàn tay mãnh liệt ùa vào trong cơ thể. Hắn đã sớm nhìn ra tu vi và sinh cơ của Cư Bình Tử và La Thu Nương bị hao tổn, cho nên mới mấy lần thiện chí nhắc nhở. Mà trong lòng đối phương biết rõ vẫn cứ chấp nhất, nhưng cuối cùng thì làm được gì.

Ngàn năm trong nháy mắt là trôi qua, chỉ đợi ngày sau đăng tiên! Những lời này nhìn thì tiêu sái, nhưng chẳng thà nói là lộ ra vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng! Có thể vào luân hồi rồi lại đi ra, chính là nói dễ hơn làm.

Có điều, đúng như lời Cư Bình Tử nói, có lẽ là do cương phong, tốc độ lưu chuyển của thời gian trong Câu Trần tiên cảnh nhanh hơn mấy phần, giống như huyệt động dưới lòng đất trước đây vậy, vốn tưởng rằng bị dày vò mấy chục năm, không ngờ khi trở lại Cửu Châu đã trôi qua trăm năm! Mà nơi sinh tử tuyệt địa này cũng không phải là không có gì tốt, nếu dùng để tu luyện, một ngày có thể thành ba ngày công...

Hỗn độn Lâm Nhất đang nỗi lòng hỗn độn, Chợt nghe có người nói:

- Thu Nương, Lâm đạo hữu, lần này để ta mở đường cho hai người các ngươi! Bất kể cuối cùng như thế nào, cũng xem như thanh toàn tình cảm đồng đạo!

Nghe vậy, Lâm Nhất ngẩn ra, vội vàng bò lên. Chỉ thấy Cư Bình Tử dùng toàn lực thúc giục tiêu y hộ thể, không ngờ nhảy vào trong cương phong hung mãnh.

La Thu Nương có lòng muốn ngăn cản nhưng lại bất lực, đành phải đứng dậy lo lắng kêu lên:



- Đạo huynh! Không thể như vậy...

Thấy thế, Lâm Nhất tất nhiên đã hiểu. Hành động này của Cư Bình Tử không chỉ là niệm tình đồng đạo, còn là dùng sự cố chấp cả đời để đi nốt quãng đường cuối cùng! Hắn phất tay ra hiệu với La Thu Nương, hai người theo sau tiến về phía trước.

Cương phong mãnh liệt vô thường, rất khó thấy rõ tình hình bốn phía. Lâm Nhất vẫn cố gắng thi triển thần thức, chỉ muốn tìm được chỗ tránh gió tiếp theo. Nếu bằng vào tu vi mà đi loạn đâm loạn, e là không ai có thể sống sót mà ra khỏi Câu Trần tiên cảnh.

Lần này vận khí cũng không tồi! Đi hơn nửa ngày, Cư Bình Tử liền chỉ về phía trước, thần sắc phấn chấn! Cách hơn mười dặm, mơ hồ có thể thấy được một chỗ trũng. Mà hắn thì đứng lặng trong cuồng phong khó có thể tự giữ, cho dù mở miệng truyền âm cũng không thể.

Lâm Nhất không khỏi do dự, túm lấy La Thu Nương đang khở sở giãy dụa, lao về phía Cư Bình Tử. Sau một thoáng, hắn đưa hai người tới nơi tránh gió rồi một mình ngồi ở bên cạnh yên lặng nghỉ tạm.

Nơi ba người đang ngồi là một hố đất, sâu hơn chỗ lúc trước một chút, lại tràn ngập cương phong lượn vòng, khiến người ta không thể vận chuyển mấy phần linh lực để chống đỡ. Lâm Nhất nắm chặt linh thạch chưa hấp thu, lại tự dưng cảm thấy phiền loạn, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Cư Bình Tử trước kia, một cao thủ Nguyên Anh thâm trầm mà khí độ bất phàm! Lúc này đã tóc mai như sương, nếp nhăn sâu hoắm, tuổi già sức yếu, bộ dạng gần đất xa trời! La Thu Nương ở bên cạnh chẳng buồn nghỉ ngơi, thần sắc hoang mang.

Cư Bình Tử nhẹ nhàng phất tay áo, cố gắng phấn chấn cười nói:

- Ha ha! Không sao! Đợi nghỉ ngơi một úc rồi lại lên đường cũng không muộn!

Hắn sau khi gật đầu với La Thu Nương và Lâm Nhất thì run rẩy lấy ra hai khối linh thạch rồi mang theo vẻ mỏi mệt vô tận chậm rãi khép hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play