Đối phương vội vàng chắp tay cảm ơn, liền mang theo vui mừng bất ngờ quay người lên đường. Sau đó, Lâm Nhất quay sang nói với Thiết Thất và Hồ lão đại:
- Hai huynh đệ các ngươi về trước đi. Cố gắng kinh doanh Thiên Chấn môn cho tốt! Ngày sau tới Thanh U cốc xin đan dược chớ có chiếm tiện nghi, bằng không...
Hắn rất tùy ý quay sang phân phó Đông Phương Sóc:
- Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, Thiên Chấn môn mà không móc ra linh thạch thì một viên đan dược cũng không cho!
Thanh U cốc nghèo tới không đốt nổi lò dan, không phải không liên quan tới Thiên Chấn môn! Thiết Thất và Hồ lão đại mỗi lần tới cửa cầu đan dược đều là cầm đi một cách đương nhiên, khiến cho Lâm Giang Tiên khổ không nói nổi, lại nể tình Lâm Nhất mà không tiện cự tuyệt, thế cho nên mấy năm sau hai tay hắn trống trơn, không có linh thạch, không có dược thảo, đan dược từ đâu mà ra? Cứ như vậy, hai nhà vốn là thân thích mới dần dần không cần đi lại!
Hiện giờ Thiên Chấn môn đã giàu có, mấy khối linh thạch tất nhiên không đáng kể, Thiết Thất và Hồ lão đại vội vàng vâng dạ luôn môn, lại trở nên tò mò với ngọc giản trên tay Lâm Nhất, nói:
- Hoa đạo hữu đó chẳng lẽ là nữ tử à? Khó nhất là nhận ơn mỹ nhân! Huynh đệ chúng ta hiểu mà! Nếu Lâm trưởng lão không rảnh về sơn môn thì cứ vậy đi. Ha ha! Ha ha!
Tiếng cười càn rỡ vang lên, hai tên gia hỏa chột dạ thừa cơ bay lên không trung bỏ đi.
Không hơi đâu so đo với hai tên đó, Lâm Nhất đi tới trước người Liễu Hề Hồ. Nữ tử đó nhớ tới sự lạnh nhạt trước đây, không khỏi nhẹ giọng nói:
- Nếu có quấy rầy thì xin cáo từ.
Lâm Nhất lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Có một số lời ta vốn không muốn nói ra.
Hắn dừng lại một thoáng rồi lại nói tiếp:
- Đệ tử Thiên Chấn môn phần lớn là xuất thân tán tu, Thanh U cốc hủy rồi lại có lại, mà Hư Đỉnh môn ngươi lại trải qua bao nhiêu sóng gió? Đừng ngại an phận ở một góc tĩnh tâm tu đạo! Phong cảnh nơi đây rất tốt.
Liễu Hề Hồ hơi ngẩn ra, trước nấm mồ trên đồi chỉ còn lại một mình nàng ta. Nàng ta chậm rãi bước mấy bước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bóng người ngút ngàn, mây trắng mênh mông.
....
Thanh U cốc, U Minh giản, bên trong động phủ của Yến Khởi, Lâm Nhất khoanh chân ngồi đối diện hắn.
Lâm Nhất dẫn theo Đông Phương Sóc tới Ngọc Sơn đảo, đi một tháng. Mà khi về Hạ Châu, hai người chỉ mất một ngày thời gian. Hắn nán lại là muốn tâm tình với Yến Khởi.
Từng có lúc, hai người này một người là tiền bối cao thủ, một người là tiểu bối tầm thường. Hai bên lại từng có tán thưởng, từng có đề phòng, từng có ám toán, cũng từng có lúc xé rách da mặt, lại chưa bao giờ nói chuyện nhiều như vậy. Cho đến ngày nay, thời gian thấm thoát đã trôi qua hơn ba trăm năm.
Tu vi và cảm ngộ cảnh giới, luyện khí, luyện đan cùng với tâm đắc trận pháp, cho đến đạo chém giết thủ thắng, Lâm Nhất không gì không nói.
Vì thế, Yến Khởi rất phấn chấn! Hắn biết trước mặt không còn là vãn bối đến từ Đại Hạ kia nữa, mà là một cao thủ danh chấn Cửu Châu! Có thể ngồi nói chuyện với một kỳ nhân như vậy, thật sự là không dễ!
Hai người tâm sự một ngày, Yến Khởi rất có thu hoạch! Rất nhiều giải thích và cảm ngộ của Lâm Nhất đối với hắn mà nói là có công rẽ mây nhìn trời. Lúc vẫn chưa tận ý, đối phương đã cười cười rời đi, nói là muốn đi tìm Lâm Giang Tiên uống rượu.
Thanh Hà sơn ở phía bắc Thanh U cốc, chỗ động phủ của môn chủ. Nơi này và U Minh giản là hai nơi cấm địa trong sơn môn, không phải đệ tử thân truyền và trưởng lão thì không thể vào. Chưa tới gần đã có mùi đan bay tới.
Cạnh lò đan lửa đỏ, có Lam Nhược Vân tiếp khách, Lâm Nhất và Lâm Giang Tiên uống rượu không ngừng! Từ lúc mới quen ở Lam thành, kỳ ngộ ở Quỷ thị, rồi đến đủ chuyện về sau, hai người bọn họ nói mãi không hề.
Ngày thứ ba sau khi Lâm Nhất về Thanh U cốc, dẫn theo Đông Phương Sóc tới ngọn núi cạnh U Minh giản.
Sau nửa canh giờ, Đông Phương Sóc quỳ xuống, bất đắc dĩ nói:
- Vào khoảnh khắc sư phụ nhận được tín giản đó, đệ tử biết rằng lúc chia tay sắp tới.
Mấy ngày gần đây không hề ngủ nghỉ, Lâm Nhất không thấy mệt mỏi. Hắn đi tới ngồi xuống một tảng đá trên ngọn núi, xua tay nói:
- Tuy ngươi và ta là thầy trò, nhưng tuổi tác lại không kém nhau là mấy, không cần phải giữ lễ tiết!
Trên mặt Đông Phương Sóc lộ ra nụ cười, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
- Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy. . . cứ dập đầu thêm mấy cái thì an tâm hơn! Xin Sư phụ thành toàn cho đệ tử!
Nói xong, hắn lại bất chấp khấu đầu!
Lâm Nhất vốn định khuyên can, lại trong lòng khẽ động. Đợi Đông Phương Sóc đứng dậy, hắn hơi do dự một chút rồi liền giơ tay lên bày ra cấm pháp, lại lấy ra ba chiếc ngọc giản, trịnh trọng nói:
- Đúng như lời ngươi nói vừa rồi, nếu không phải dốc túi mà trao, chỉ sợ vi sư khó có thể an tâm! Chỉ có điều, Ký Hồn Phân Thân thuật và Phá Không Độn này chính là thần thông bảo mệnh, cho dù không thể tu luyện cũng tuyệt đối không thể truyền ra ngoại! Mà một thiên bi văn về sau, càng không được để lộ chút phong thanh nào. Nếu không, Thanh U cốc nho nhỏ này sẽ bị hủy trong sớm tối! Nhớ lấy!
Đông Phương Sóc lại vội vàng quỳ xuống, vươn hai tay trịnh nhận lấy ba chiếc ngọc giản. Sau mấy canh giờ, hắn s trước mặt sư phụ hủy đi.
Sau đó, Lâm Nhất lại phân phó, chỉ có sau khi tu vi có thành tựu, Hóa Thần Yến Khởi và Lâm Giang Tiên hóa thần hãy truyền bi văn. Đông Phương Sóc có chút bất ngờ nhìn sư phụ, vội vàng dụng tâm ghi nhớ. Còn nữa, chớ quên uyên nguyên giữa Thiên Chấn môn và Ngọc Sơn Liễu gia; Khi Hư Đỉnh môn gặp nạn thì đừng ngại âm thầm chiếu cố.
Khi Lâm Nhất đi, không kinh động tới Yến Khởi và Lâm Giang Tiên. Hắn chỉ bảo Đông Phương Sóc thay mặt chuyển cáo một tiếng, nói là muốn ra ngoài một chuyến! Về phần khi nào trở về, đệ tử không hỏi, sư phụ cũng không nhắc tới.
Lúc mặt trời vừa lên, Đông Phương Sóc khom người cúi đầu với bóng dáng đã đi xa! Hắn quay lại quan sát Thanh U cốc, hai mắt lấp lánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT