Một thân ảnh mập mạp bồng bềnh trên trời, còn vung tay áo hét lên vô cùng đau đớn:

- Hỗn Nguyên tráo của ta! Văn Bạch Tử! Ngươi đáng giận...

Sau đó, hắn lại vui vẻ nói:

- Ta năm đó chính là bị Huyền Diệu tháp này của Văn Đạo Tử đánh lén, lại không muốn tặng bảo vật cho ngươi, hôm nay hai kiện pháp bảo tiên gia này đồng quy vu tận, cũng xem như báo được đại cừu rồi.

Hắn lại cười ha ha, cực kỳ đắc ý bễ nghễ tứ phương, thần khí hiện rõ, nói:

- Mấy lão bất tử, còn không mau cút ra đây cho ta.

Hỗn Nguyên tráo mạnh mẽ trói buộc Huyền Diệu tháp, vì khó phân trên dưới, cuối cùng hai kiện bảo vật tiên gia đồng quy vu tận. Mà khí thế tan vỡ của chúng giống như là một hồi hạo kiếp thiên địa, khiến cho hơn một ngàn tu sĩ Nguyên Anh bị thương, mấy trăm tu sĩ Kim Đan bị chết, trên Vị Ương hải có thể nói là một mảng hỗn độn.

Có điều, nỗi khiếp sợ của tu sĩ tiên môn lớn nhỏ các nhà chưa vơi, lại bị thân ảnh mập mạp ở trên trời cùng với lời nói của kiêu ngạo khiến cho sợ hãi.

- Là hắn...

- Xuất Vân Tử? Ngàn năm tung tích tung tích, hắn còn sống.

- Ẩn núp ngàn năm, hắn đã là tu vi Hóa Thần viên mãn.

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Sau khi không chút nể mặt quát mắng một hồi, mấy vị tu sĩ Hóa Thần không ai tức giận. Lâm Nhất bất ngờ hiện thân. Đủ để khiến thiên hạ rung chuyển rồi; Mà Xuất Vân Tử hoành không lượng tướng, càng quá mức kinh diễm, thật sự có thể nói khiến cho người ta vừa chấn động vừa kinh ngạc không thôi.

- Cửu Châu lấy cường giả vi tôn, Thần Châu môn ta tọa thực vị trí minh chủ này! Nếu ai không phục thì cứ đọ sức một phen, ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.

Xuất Vân Tử vẫn phiêu đãng ở trên trời, nhưng thần thái uy nghiêm hơn rất nhiều. Sau đso, hắn lại cười điên cuồng, từ trên cao nhìn xuống hô:

- Tùng Vân, Âm Tán Nhân, Công Dương, còn có Mặc Cáp Tề, mấy vị các ngươi chẳng lẽ vẫn còn nhăm nhe vị trí minh chủ à? Nếu không phải như vậy, vì sao không tới gặp lại? Còn hai đạo hữu mới tấn thăng nữa, thấy các ngươi lạ mặt, chắc là người của Bách An môn và Công Lương môn hả.

Đây là chỉ tên nói họ, đã không thể lảng tránh. Mấy vị tu sĩ Hóa Thần hơi do dự một thoáng, vẫn từ các nơi bay lên trời. Văn Huyền Tử đã đến bên cạnh Xuất Vân Tử, ánh mắt sư huynh đệ chạm nhau một cái rồi hướng sang chỗ khác, giống như tất cả đều đã hiểu mà không cần phải nói.



Xuất Vân Tử lại nhìn về phía xa xa, nói:

- Văn Bạch Tử! Năm đó sư huynh Văn Đạo Tửcủa ngươi hại ta cửu tử nhất sinh, mà niệm tình đồng đạo nên không giết ngươi. Có điều....

Hắn cười ha ha, rất hiểu ý người trấn an:

- Mất mặt hay là mất mạng, ngươi phải chọn một mà thôi.

Trên đảo nhỏ, Văn Bạch Tử nuốt vào mấy viên đan dược, còn chưa kịp thở, trong lòng lại trầm xuống. Nhân vật thành danh ngàn năm trước tung tích không rõ, Không chỉ mang theo tu vi Hóa Thần viên mãn trở lại, còn đồng thời hiện thân với Lâm Nhất đã tới Tiên Vực kia, thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi! Đây mới là mưu kế chân chính của Văn Huyền Tử! Nhìn tên mập vẻ mặt đắc ý trên trời, hắn thầm cân nhắc một phen, vẫn lảo đảo bay lên, khó chịu:

- Thắng không oai!

Văn Bạch Tử nói như vậy, vẫn muốn cố vãn hồi chút mặt mũi, cũng có ý tứ khó chịu không phục. Vừa rồi xuất hiện quá khiến người ta chú ý, Xuất Vân Tử đánh lén không báo trước, hắn không khỏi ăn quả đắng.

Xuất Vân Tử cười nói:

- Văn Bạch Tử, vừa rồi đa tạ.

Hắn thuận miệng nói một câu cho có lệ rồi cười ha ha, quay sang mấy vị tu sĩ Hóa Thần hỏi:

- Đánh tới hôm nay, Thần Châu môn ta chính là minh chủ Cửu Châu minh, chư vị có dị nghị gì không gì không?

Trong nháy mắt, Tùng Vân tán nhân, Công Dương Lễ, Mặc Cáp Tề, Âm Tán Nhân, Bách Lý Xuyên và Công Lương Tán sáu người liền đến gần sư huynh đệ Xuất Vân Tử, Văn Bạch Tử thì tụt sau một bước, hiển nhiên vẫn chưa hết cảnh giác.

Đều là đạo hữu Cửu Châu, gặp mặt cũng nên hàn huyên một phen, lại không muốn Xuất Vân Tử cứ nhớ mãi không quên vị trí minh chủ. Rất dễ nhìn ra được, Thần Châu môn đối với vị trí minh chủ này đã là lên kế hoạc chí ắt phải có. Cho đến lúc này, tu sĩ Hóa Thần các nhà ở đây đều đã hiểu rõ, có khổ mà khó nói. Việc đã đến nước này, hậu tri hậu giác dĩ nhiên đã vô dụng.

Tùng Vân tán nhân hơi lộ vẻ xấu hổ, chắp tay nói:

- Đạo huynh thần thái vẫn như cũ, ha ha.

Mấy người khác cũng chào hỏi theo, Công Dương Lễ không nén được tò mò hỏi:

- Ngàn năm không gặp, không biết huynh đi đâu?

Xuất Vân Tử quan sát nhóm người trên mặt biển, lại nhìn mấy người trước mặt, rất hiền hoà cười nói:



- Trên đường vô tình gặp được một tiểu tử, ta liền dẫn hắn về thăm cố nhân. Về phần ngàn năm qua đi đâu, hắc hắc.

Nghe thấy vậy, các vị Hóa Thần Hóa Thần tính cả Văn Bạch Tử đều hai mắt sáng rực.

Công Dương Lễ giật mình cả kinh nói:

- Đạo huynh chẳng lẽ đến từ Tiên Vực.

Hắn vừa dứt lời, Văn Huyền Tử đã thận trọng bày ra một đạo cấm chế. Thấy thế, mọi người hiểu ý, đây là sợ để lộ tiếng gió!

Tùng Vân tán nhân không nghĩ ngợi nói ngay:

- Quên mất tiểu tử đó, mau gọi hắn tới đây.

Xuất Vân Tử lắc đầu nói:

- Không có ta dẫn đường, tiểu tử đó sao mà đến đây được? Nếu chư vị bỏ gốc mà cầu ngọn, không ngại thì cứ làm vậy đi.

Tùng Vân tán nhân do dự một thoáng, chắp tay nói:

- Công Dương lờ lời, đạo huynh chớ trách! Xin hỏi tình hình Tiên Vực...

Theo tiếng nói của hắn, mọi người ở xung quanh đều nín thở ngưng thần, cho dù là Văn Bạch Tử cũng trở nên chú ý.

Nhìn xung quanh, Xuất Vân Tử thản nhiên cười nói:

- Chuyện minh chủ chưa xong, thật sự khiến người ta tâm thân khó yên.

Tùng Vân tán nhân trầm ngâm một thoáng, nói:

- Thôi! Thiên Đạo môn ta rời khỏi tranh đoạt minh chủ!

Xuất Vân Tử từ chối cho ý kiến cười ha ha, lại nhìn xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play