Phi chu được bọc trong một tầng hào quang, nhanh như điện chớp phi hành về phía trước, hơn xa độn pháp của Nguyên Anh bình thường. Mà người không bên trong lại không thấy xóc nảy, giống như du thuyền trên hồ lặng. Lâm Nhất mỉm cười, thần sắc như thường. Xuất Vân Tử ở đối diện đã say lắm rồi, nhưng vẫn ôm bình rượu không buông tay. Văn Tâm ở bên cạnh không tiện nói chen vào, một mình tĩnh tọa im lặng, lộ vẻ rụt rè và đoan trang của nữ nhi gia.
Xuất Vân Tử giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, xoẹt một tiếng buông bình rượu trong tay ra, hưng phấn nói:
- Tiểu tử, ta gả nha đầu Văn Tâm cho ngươi nhé? Là trở thành tiên môn đạo lữ hay là trở thành vợ chồng phàm tục, thế nào cũng được! Ha ha! Như vậy thì...
Hắn khoa chân múa tay cười to:
- Ngày sau Thần Châu môn sẽ giao cho hai người các ngươi chấp chưởng, ta và Văn Huyền Tử có thể giải quyết được một cọc tâm sự!
Lâm Nhất ngẩn ra, nụ cười trên mặt đã không còn. Xuất Vân Tử nhìn hắn hắn, vẻ mặt đắc ý. Mà Văn Tâm ở bên cạnh thì đứng ngồi không yên, vừa thẹn vừa lo nói:
- Sư bá! Sao say rượu lại ăn nói linh tinh rồi.
- Lão phu chính là mượn rượu để nói lời thật lòng.
Đầu lắc lư, Xuất Vân Tử cười ha ha, quay sang Văn Tâm tò mò hỏi:
- Nha đầu ngươi chẳng là là nhìn trúng Ninh Viễn à?
Đối phương đã má đỏ hây hây, liên tục xua tay. Hắn lại rất thích ý ợ hơi rượu, sau đó mới nghiêm trang nói
- Tiểu tử này mặc dù trông hơi xấu một chúng, nhưng được cái là tu vi cao, tuổi trẻ, hơn nữa có tình có nghĩa! Thế không...
Nói đến đây, lại chỉ vào Lâm Nhất:
- Lâm huynh đệ của ta tới Tiên Vực, còn nhớ kỹ ước định lúc trước, vẫn chưa quên lão ca ca ta đây.
Giống như nhất thời cảm khái vô cùng, Xuất Vân Tử vỗ ngực, thịt trên người rung rung. Hắn my thần thái hiếm có, dùng giọng điệu của trưởng bối nói:
- Chuyện tốt này cứ như vậy quyết định đi.
- Sư bá, ngài...
Văn Tâm hốt hoảng giương mắt nhìn, vẻ mặt Xuất Vân Tử uy nghiêm không có kháng cự. Thấy thế, lòng nàng ta trầm xuống. Sớm biết như vậy, việc gì cứ phải bám theo sư bá ra ngoài lần này! Hắn say rượu là bị điên, thật sự khiến người ta bất đắc dĩ. Nghĩ chắc chỉ có sư phụ có thể cứu mình. . .
Văn Tâm tức giận bất bình cúi đầu, thần thái tiểu nữ nhi gia chấn động lòng người. Xuất Vân Tử vui vẻ vung vẩy tay, nói với Lâm Nhất:
- Tiểu tử! Không thành huynh đệ cũng không sao, ngươi chỉ cần nhập gia tùy tục gọi ta một tiếng sư bá là được rồi.
Lâm Nhất thầm thở dài, quay đi cười nhạt, lặng lẽ cầm bình rượu trong tay. Cái bình làm bằng gốm này rất tinh mỹ, mà rượu bên trong lại không ngon.
Trong cơn hoảng hốt, Văn Tâm không nhịn được vụng trộm nhìn sang, lại vội vàng cúi đầu xuống, ngay cả cổ cũng đỏ rực. Nàng ta chờ mong có người sẽ lên tiếng cự tuyệt, chứ không phải là bộ dạng thế nào cũng được này.
Xuất Vân Tử thần thái ám muội, còn không quên xoa xoa tay. Hắn giống như đang đối mặt với một bàn đầy món ngon, chỉ đợi nhai nuốt.
Một buổi sáng sau khi bước lên phi chu, Lâm Nhất chỉ cùng Xuất Vân Tử uống rượu, không lên tiếng nói chuyện. Lúc này, hắn không tránh được, cũng không cần tránh.
Buông bình rượu xuống, Lâm Nhất giơ Tử Kim Hồ Lô bên hông lên. Uống một ngụm nhỏ, hắn nhìn về phía Xuất Vân Tử nhẹ giọng nói:
- Thực không dám giấu, ta vẫn chưa tới Tiên Vực. . .
Xuất Vân Tử hai mắt chớp chớp, thịt béo dưới cằm rung rinh, luôn miệng nói:
- Gạt người! Tiểu tử ngươi lại gạt người!
Gạt người? Nếu thực sự có đang bản sự gạt người, ai lại đi bước lên cái gọi là ' thuyền Tặc' này! Lâm Nhất không phản bác, nói tiếp:
- Thế nhân đều cho rằng ta đã tới Tiên Vực, kỳ thực là bị nhốt trăm năm, mới thoát thân được hai tháng thôi.
Hai tay vỗ vào nhau, Xuất Vân Tử chỉ vào Lâm Nhất, ôm bụng cười không ngừng, nói:
- Còn nói tiểu tử ngươi không gạt người? Bị nhốt trong Hậu Thổ tiên cảnh, chính là kết cục thập tử vô sinh.
Lâm Nhất gật gật đầu công nhận, nhưng không lên tiếng trả lời, mà chậm rãi giơ hồ lô rượu trong tay lên.
Trong mắt Xuất Vân Tử tinh quang chợt lóe, đột nhiên thôi cười, đã không còn vẻ say sưa. Hắn hai tay đặt lên bàn trà, mang theo mấy phần thần thái uy nghiêm chất vấn:
- Trận pháp của Vô Cực điện rốt cuộc đi thông tới đâu? Ngươi trốn trăm năm ở chỗ nào.
Không đợi đối phương đáp lời, hắn lại khoanh tay, mang theo thần sắc nghiền ngẫm nhìn Lâm Nhất, cười nói:
- Ta sớm biết ngươi là người thủ tín! Không ngại đem tình hình thực tế ra nói rõ cho lão phu nghe đi!
Do dự một lát, Lâm Nhất lấy ra một chiếc ngọc giản. Ngưng thần thác ấn mấy câu vào trong, sau đó ném lên bàn trà, nhếch miệng cười, thản nhiên nói:
- Ước định lúc trước tới đây là dừng! Có điều, ta đã nói trước rồi.
Xuất Vân Tử cầm ngọc giản lên, hai mắt đột nhiên sáng ngời. Sau đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi mấy bước trong thuyền ngọc, cười ha hả, lẩm bẩm:
- Vốn tưởng rằng tiên duyên đoạn tuyệt, lại không muốn có hi vọng. Đăng Tiên cốc này, người tới chính là lúc này.
Hắn quanh sang Lâm Nhất, rất cảm khái nói:
- Trăm năm trước từng có một ước định với nhau. Ta đem tặng kim bài trưởng lão và độn pháp, cũng lệnh cho Văn Huyền Tử âm thầm giúp ngươi tìm tung tích Tiên Vực. Bất kể chuyện có thành hay không, ngươi ngày sau vẫn phải cho ta một cách nói.
Quay về trước bàn trà ngồi xuống, Xuất Vân Tử lại cười rất tự đắc, thân thiết nói:
- Tiểu tử ngươi ngươi thủ tín thực hiện lời hứa, hơn nữa có cơ duyên sâu, lần này quả nhiên là không phụ nhờ vả!
Hắn vung tay lên, rất thống khoái nhận lời:
- Không biết ngươi có muốn song tê song phi với nha đầu Văn Tâm kia, hay là muốn sau này chấp chưởng Thần Châu môn, có gì cứ nói đừng ngại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT