- Lâm Nhất nói không hề sai, để cho hắn tùy ý làm việc, lão phu nhìn xem kẻ nào dám ngăn cản...
- Lâm đạo hữu! Ngươi được rất nhiều vị tiền bối ưu ái, không cần lo lắng...
- Lâm Nhất, mới vừa rồi lão phu cũng đã nói rồi, Âm Dương cấm của ngươi còn thiếu sót...
- Ha ha! Tiểu tử này quả thật là có gan thưởng thức...
“...”
Cũng không ai thèm để ý đến Vô Cực bia nữa, tất đều theo chân Lâm Nhất tiến vào Vô Cực điện. Ngay cả Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ và Công Lương Tán cũng cùng theo đến. Tùng Vân tán nhân và Văn Huyền Tử làm như không thấy bọn hắn. Mùi thuốc súng nơi này đã tan hết, tất cả các nhàn Cửu Châu lại phối hợp với nhau rất ăn ý.
Nhân cơ hội này, từ phía xa, đám người Hoa Trần Tử và Ninh Viễn vội vàng chạy đến.
Lâm Nhất một mạch tiến thẳng về phía trước, cũng không quên lĩnh giáo Mặc Cáp Tề vài câu về cấm pháp. Sau khi tiến đến trước Vô Cực đại điện đổ nát, hắn lại lướt qua chín bậc thang, rồi dừng chân lại trước cửa điện, dừng chân tĩnh lặng dò xét hồi lâu.
Chung quanh là từng vách tường sụp đổ, đáng gạch ngói, đá sỏi chất thành từng chồng, ở chính giữa có một dải đất trống, ứng với vị trí của chánh điện. Mà cách đó khoảng trăm trượng là một chiếc ghế bạch ngọc, bóng loáng như gương, khí thế bất phàm. Ở phía cuối đại điện là Vô Cực bia sừng sững đứng đó. Sau lưng nó còn có ba tòa điện thờ khá lớn. Tòa bên trái thì còn nguyên vẹn, tòa bên phải thì đã mất mái che, chỉ còn lại phần nền cao chừng bốn măm thước, trên mặt còn hiện ra vài khe hở. Mặt dù ba tòa điện thờ này không đề tên, nhưng đều là dùng để cung phụng thần đầu.
Chỉ trong chốt lát, trên bậc thang trước đại điện đã chất đầy người. Một làn gió thơm kéo đến, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại. Hoa Trần Tử không để mất thời cơ, lập tức chạy đến bên cạnh hắn, hơn nữa còn lè lưỡi với hắn, dáng vẻ rất đắc ý. Hắn lơ đễnh, bĩu môi một cái, kế đó lại men theo con đường bạch ngọc tiếng lên trước. Dáng người phấn hồng bên cạnh hắn nhắm mắt theo đuôi, làm cho Tùng Vân tán nhân đi ở phía sau rất hài lòng.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi tiến lên trước, âm thầm suy xét lại phán đoán của mình. Ở trong phiến thiên địa chỉ lớn bằng bàn tay, chỉ cần tâm niệm vừa động một cái, là có thể dùng thần thức để dò xét trong phạm vi trăm trượng. Nếu như nơi này thật sự ẩn giấu huyền cơ, thì làm sao có thể qua mắt được pháp nhãn của những vị cao nhân này! Chẳng lẽ, suy đoán trước đây của hắn chỉ là gò ép?
Hơn hai mươi ngươi lần lượt tiến vào trong đại điện, riêng phần mình đưa mắt nhìn chung quanh. Đám nguyên anh tu sĩ tiến vào đây, đều không thể nén được sự tò mò. Mà chín vị hóa thần tiền bối thì lại thản nhiên hơn rất nhiều. Nhưng điểm chung chính là, ai cũng đều chú ý đến nhất cử nhất động của người nào đó.
Chỉ một lúc sau, Lâm Nhất đã dừng chân lại trước tấm bia đá kia. Bất chợt, hắn bước đến trước tấm bia đá chừng ba trượng rồi ngồi xuống, rõ ràng là muốn cẩn thận tìm hiểu một phen. Hoa Trần Tử trộm cười một tiếng, không chút nghĩ ngợi ngồi xuống bên cạnh, cũng ngưng thần minh tưởng tấm Vô Cực bia kia! Đám người Ninh Viễn tự biết đây là cơ hội khó kiếm, từng người một chạy lên, tự tìm chỗ cho mình khoanh chân ngồi xuống.
Một đám Nguyên Anh đệ tử, đều cùng theo Lâm Nhất, tập trung tìm hiểu tấm bia đá, chín vị hóa thần tu sĩ bất đắc dĩ vô cùng. Tuy cảnh giới rất quan trọng, nhưng mà, việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm kiếm tung tích của Tiên vực. Còn nữa, nguyên thần còn chưa thành, lại không có thời gian đủ dài, muốn tìm hiểu Vô Cực bia nói dễ vậy sao. Tuy các cao nhân muốn thúc giục, nhưng cũng không tiện lên tiếng. Mà đứng lại chờ đợi bọn hắn, còn không bằng tự mình tìm kiếm thì tốt hơn. Kết quả là có người chạy về phía đóng gạch ngói vụn nát, có người lại tìm đến trước vách tường đổ nát tìm kiếm, còn có người thì lại chú ý đến điện thờ.
Văn Huyền Tử vừa bước đến trước điện thờ thì bất ngờ có một người khác đã lao lên trước một bước, khiến ông ta không khỏi nhíu mày. Văn Bạch Tử nhìn ông ta, nở một nụ cười lạnh. Hai người không ai chịu nhường ai, trực tiếp bày ra thái độ không chú ý đến đối phương, riêng phần mình ngưng thần đánh giá khung cảnh trước mắt.
Trước mặt Văn Bạch Tử là một đoạn nền đá còn sót lại, rộng ba trượng, cao khoảng bốn năm thước, cũng không cao hơn gã ta là bao. Sau khi suy nghĩ một chút, thân hình gã chợt nhẹ nhàng nhảy lên, kế đó gã đặt chân xuống nền đá kia.
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất đang tập trung tìm hiểu bia đá bất chợt mở mắt ra, dáng vẻ hoài nghi. Dòng văn tự trên Vô Cực bia không khác với dòng chữ trong Phạm Thiên hạp động phủ là bao. Cái gọi là tìm hiểu, chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm lý do biện bác mà thôi. Mà hành động của Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử là sao...
Văn Bạch Tử cúi đầu nhìn xuống, ngoại trừ một khe hở ra thì nền đá này chỉ giống như một tảng đá vỡ nát, chẳng có gì khác thường. Sau lưng gã, cách đó một đoạn không xa,Văn Huyền Tử nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trên nét mặt hiện ra một nụ cười không dễ phát hiện ra.
Không thu hoạch được gì, Văn Bạch Tử hậm hực đổi sang hướng khác. Tòa điện thờ còn nguyên vẹn kia cũng rộng ba trượng, khí thế trang nghiêm. Gã cũng không chần chờ nữa, lại tung người nhảy lên. Mà trong lúc đó, Văn Huyền Tử cũng đã rơi vào một tòa thần điện khác.
Hai người bọn họ mỗi người chiếm một tòa đại điện, lại không hiểu vì sao mà lại trao đổi ánh mắt, kế đó thì ai nấy đều chú ý đến tình hình dưới chân mình.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất đang ngồi trước Vô Cực bia chợt đứng bật dậy. Sau khi hai người trên điện thờ đã lần lượt rời đi chưa được bao lâu thì hắn đã tiến đến đó. Phát hiện có người theo đến, hắn kinh ngạc quay đầu. Hoa Trần Tử cười hì hì, nghiêng nghiêng đầu, bày ra bộ dạng xấu hổ.
Lâm Nhất làm như không thấy Hoa Trần Tử, ánh mắt của hắn nhìn về phía một người khác. Đối phương lùi lại phía sau một bước, có chút xấu hổ cười cười nói:
- Ha ha! Hành động vô ý mà thôi, chớ trách...
Sau khi thoát khốn khỏi Phạm Thiên cốc, Ninh Viễn không chỉ dần dần trở nên quen thuộc với Hoa Trần Tử, mà còn cùng nàng trái phải bám sát Lâm Nhất. Thấy đối phương bỗng nhiên nói vậy, nhất thời hắn không biết phải trả lời thế nào.
Người kia không phải là tuýp người miệng lưỡi giảo hoạt, càng không phải là loại người theo chân mù quáng! Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía xa, Văn Huyền Tử đang vuốt râu nhìn về phía này, tay vuốt vuốt cằm khá là thâm thường.
Đi được mấy bước, Lâm Nhất đã dừng chân lại trước ba tòa điện thờ. Hoa Trần Tử và Ninh Viễn đều có chút mờ mịt, cũng theo hắn ngửa đầu nhìn quanh.
Đứng yên lặng hồi lâu, Lâm Nhất đột nhiên tung người nhảy lên, thoáng cái đã đặt chân lên trên một tòa thần điện. Hắn mở Huyễn Động tử lên, dò xét, kế đó lại nhảy sang một tòa đại điện khác. Quay người, lại tiếp tục dò xét đóng gạch ngói, vụn đá ở dưới chân.
Hành động của Lâm Nhất đã thu hút sự chú ý của cả chín vị cao nhân hóa thần. Thấy hắn hết tìm đông đến tìm tây, tốn công vô ích, Văn Bạch Tử khinh thường cười lạnh một tiếng.
Thoáng do dự một cái, rốt cuộc Lâm Nhất cũng nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi xuống trên nền điện phía bên phải.
Nhìn một nửa nền đá dưới chân, Lâm Nhất có chút suy tư. Trong lúc ấy, hắn bỗng nhiên nhấc chân, giẫm mạnh xuống. Chỉ trong nháy mắt, một tiếng chấn động đã vang vọng khắp bốn phía, kế đó, lại có hào quang lóe lên. Ngay sau đó, tình hình ở vị trí này cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn là một mình hắn đứng đó, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhưng vào lúc này, chín dáng người bỗng nhiên chạy đến...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT