Sơn cốc này vẫn là sơn cốc này. Tiên cảnh này vốn rất bình thường, nhưng lại bởi vì bỗng nhiên xuất hiện một đám quái thú mà gió tanh tràn ngập, nguy cơ tứ phía.

Bốn con quái thú hai chân đủ để hành hạ đám tu sĩ trong sơn côc đến chết, không còn một móng. Hơn nữa, mười con quái vật chưa phát triển thành thục lại dã tính tột độ, không khí không rét mà lạnh, làm cho da đầu người ta phát run, nội tâm rét buốt.

Hoa Trần Tử thất thanh la lên một tiếng, Lâm Nhất cũng giật mình chết trân tại chỗ. Lúc trước, hắn luôn một mực bất an, hóa ra cũng không thừa sức. Lại làm cho người ta khó có thể tin được, mọi chuyện xảy ra này lại không phải là một màn ảo cảnh. Lúc này, tại ngay chỗ này, hắn đã không còn nửa phần may mắn.

Thần giao, đó chính là thần giao! Trước đây, khi hắn bị đám người La Thu Nương ám toán, ở trong sơn động bên trong Cửu Trạch Ế Hồ đã tự mình lãnh giáo qua sự lợi hại của thần giao! Nhưng mà, cả hai cũng chỉ dây dưa được một ngày. Dị thú bên trong tòa sơn động kia chỉ còn lại một đám tàn hồn, nhưng cũng đã đủ làm người ta kinh sợ không biết phải đối phó như thế nào rồi. Mà đám quái vật hung hăng trước mặt bọn hắn đây lại như mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, chỉ chực chờ một trận săn giết máu thịt...

Trong lúc Lâm Nhất còn mãi suy nghĩ thì chợt có hai bóng đen từ phía xa lao đến gần. Đó là hai con Thần Giao chưa phát triển thành thục, bọn chúng lướt chạy như gió, thoáng chốc đã lướt qua bụi cỏ, lao đến chỗ hắn và Hoa Trần Tử.

Cùng lúc đó, trong khắp thung lũng liên tiếp vang lên tiếng nổ vang của pháp bảo, đó chính là đám tu sĩ không thể trốn được, buộc phải đánh trả. Mà Thần Giao hai đầu bốn chân vẫn lăng không, khí thế kiêu ngạo.

- A.... Thần giao đến rồi...

Hoa Trần Tử sợ đến mức la toáng lên. Giao thủ với con người, còn có thể tùy cơ ứng biến. Mà giao đấu với đám dị thú viễn cổ này quả thật làm cho cô nương này cảm thấy sợ hãi, bó tay chịu trói. Nàng lấy cầm bài ra, trên tay cũng xuất hiện một viên linh châu, lại nhanh chóng lấy ra một thanh phi kiếm, liên tục lùi lại phía sau, cả người căng thẳng đến mứng căng cứng.

Hai bóng đen mang theo mùi máu tanh lao đến gần, Lâm Nhất không dám khinh người, nhanh chóng cùng Lâm Nhất lùi lại phía sau. Hắn quay đầu nhìn lại phía xa xa. Bốn con thần giao hai chân kia mới thật sự là điểm hung hiểm.

- Không thể quần chiến, đi...

Trầm giọng quát một tiếng, Lâm Nhất đột nhiên bạt không dựng lên. Thời điểm hắn quay người thì Hoa Trần Tử đã chạy trốn vào trong rừng cây. Trong tình huống không được hắn chiếu cố, nàng liên tục lướt chạy trong hư không, đột nhiên lướt qua một ngọn cây cao hơn mười trượng, chỉ trong nháy mắt đã vọt đến vách đá lúc trước. Hơn thế nữa, chỉ trong nháy mắt, tiếng gió đã gào thét ập đế, hai con thần giao kia lập tức phi thân lên không, đuổi theo nàng mà đến.

Lâm Nhất một cước đá vào vách đá, đột nhiên nhảy vọt lên hơn tầm mười trượng. Hai con thần giao kia vẫn bám theo rất sát, cả hai đều hung ác dị thường. Mà lúc nàng bay lên chừng trăm trượng thì chợt quay đầu nhìn lại.

Hai con thần giao kia đã không thể bay lên tiếp được nữa, mắt thấy chúng sắp rơi xuống dưới thì lại đột nhiên bám vào vách đá, di chuyển rất tự nhiên. Bọn chúng lần lượt ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, giống như có chỗ kiêng kị, lập tức lao xuống dưới núi.

Lâm Nhất cũng không chần chờ nữa, lập tức đạp chân mượn lực, cưỡi gió mà lên. Cứ vậy lướt ngang qua vách đá, chẳng lẽ không thể tìm được một con đường ra? Chỉ sau một khắc, Huyễn đồng tử của hắn thoáng hiện, hắn cũng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Cách hắn trên cao chừng năm trăm trượng, có một đạo cấm chế mang theo uy thế không hiểu phong tỏa khắp sơn cốc.



Trách không được thần giao kia lại có chỗ cố kỵ, hóa ra là vì vậy! Giật mình nhìn về phía đó, nội tâm Lâm Nhất thoáng trầm xuống. Sơn cốc thoáng nhìn như tiên cảnh này, mười phần là một tuyệt địa.

Thoáng chần chờ một chút, Lâm Nhất liền đáp xuống, nhân cơ hội bám lên một khối thạch bích, cứ thế lăng không quay đầu nhìn xuống.

Chỉ sau mấy hơi thở, trong phạm vi mười dặm trong sơn cốc, thảo mộc đã đứt gãy hết, vết máu rơi vãi khắp nơi, toàn trường hỗn độn. Lúc trước có hết thảy hai mốt vị tu sĩ, hiện tại đã thiếu mất bốn người. Trên bãi cỏ trên sườn núi rơi vãi đầy cánh tay, cẳng chân bị cắn lìa.

Mười bảy người còn lại đang không ngừng chém giết, bỏ chạy thục mạng, nhưng lại giống như bị đoàn thú vây khốn hoàn toàn, không chỗ để chạy Bọn hắn đành phải phí công lăn xả trong sơn cốc theo một vòng luẩn quẩn. Mà hơn mười con thần giao kia thì đều đã trở thành những thợ săn thủ đoạnc ao siêu, chúng tụm ba tụm năm, khí thế hung hăng, càng lúc càng dữ dội.

Ở phía trước huyệt động, Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền tụ tập lại với nhau. Sau khi bức lui một con thần giao đang xâm chiếm thì ba người bọn hắn cũng không dám đi xa, vẻ mặt thì lo lắng, bất đắc dĩ vô cùng.

Ở trong rừng cây dưới núi, Hoa Trần Tử đang bị ba con thần giao vây khốn. Trong tình huống không thể bỏ chạy được, nàng đành phải dùng cấm bài để bố trí trận pháp tự thủ. Ai ngờ một đạo thiểm điện bất ngờ rơi xuống, trận pháp theo đó mà ầm ầm nghiền nát, chính giữa hiện ra dáng vẻ nhỏ yếu, bất lực của nàng. Mà con thần giao hai chân kia xong việc lại đắc ý quay về không trung, tiếp tục cùng ba người bạn khác của mình dò xét bốn phía.

Ba con thần giao kia giống như đã có một chút linh trí, bọn nó không cho con mồi cơ hội chạy trốn, lập tức tạo nên xu thế vây kín. Những tu sĩ Cửu Châu khác hoặc là bị vây bắt, hoặc là mệt mỏi trốn chạy khỏi cái chết, có người thì trực tiếp bỏ chạy về phía xa, không một ai dám đến cứu giúp. Ở bên trong lớp lớp vòng vây, nàng chợt cảm thấy tuyệt vọng...

Trong lúc đang quan sát, cả người Lâm Nhất chợt phát lạnh, hắn theo bản năng nhìn lại. Ở cách hắn chừng năm sáu dậu, một con thần giao hai chân đang nẩng đầu lên, “hí” một tiếng. Ánh mắt lộ ra hung quang, hiển nhiên nó đã chú ý đến con mồi treo trên vách đá là hắn đây.

Con thần giao kia dễ dàng phá gỡ trận pháp của Hoa Trần Tử, chỉ sợ sẽ còn nguy hiểm hơn cả tu sĩ hóa thần. Mới vừa rồi, đạo thiểm điện kia lại giống như thuật phá không của tu sĩ.

Trong lòng tinh toán một chút, Lâm Nhất không dám chần chờ chút nào. Bàn tay hắn mạnh mẽ lao ra, mũi chân dựa thế dùng sức đạp một cái, lao thẳng xuống dưới núi. Trong lúc đó, một đạo thiểm điện đột nhiên ập đến, ngay sau đó, phía sau hắn truyền đến một tiếng nổ vang. Con thần giao dụng ý hiểm ác kia dĩ nhiên là đã đâm sầm vào vách núi đá, nhưng lại bởi vì không thể thu thế, nên cùng đám đất đá vỡ ra rơi xuống sơn cốc.

Lâm Nhất đầu chúi xuống dưới, chân giơ lên trời, lao nhanh xuống dưới. Trong lúc hắn đang rơi giữa không trung thì quanh thân đã hiện ra một tầng kim giáp. Hắn tự tay kéo ra kim long kiếm, thuận thế chỉ về phía trước, lao thẳng đến chỗ cô nương đã bị bao vây giữa lớp lớp vòng vây.

Cấm bài bị phá, phù lục vô dụng, bởi vì tu vi bị chế ngự nên cũng không thể dùng để đối phó với kẻ địch. Trong tình huống vô kế khả thi, Hoa trần Tử đành phải xách phi kiếm trong tay đau khổ chèo chống. Mà Thần giao lại hung ngoan, nàng sớm đã không thể ứng phó được rồi. Trong tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể mượn nhờ cổ mộc chung quanh ngăn cản để kiếm cơ hội thở dốc.

“Oanh” một tiếng. Một gốc cổ mộc gần đó bị đụng gãy tận gốc. Hoa Trần Tử cả kinh lập tức trốn chạy sang một bên. Một con thần giao hung tợn hiện ra, nhanh chóng đè nét chướng ngại vật, vênh váo hung hăng đánh đến. Nàng hoảng hốt hét lên, quay người chạy lùi lại. Mà cách đó hơn mười trượng, hai con thần giao khác một trái một phải đã lao lên ngăn chặn đường đi của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play