Bước lên trước chừng hơn mười trượng là đến một ngã rẽ, phía trước vẫn là một mảnh u ám khó lường. Cả đoàn người đều nơm nớp lo sợ, chậm rãi tiến về phía trước. Lâm Nhất cùng với Hoa Trần Tử, Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền bám theo ở phía sau, người nào người nấy đều nặng nề tâm sự.
Tấm cửa đá biến mất một cách quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị. Tấm thạch bích và một khối núi đá chặn đường kia căn bản là không thể phá vỡ. Hơn nữa, không gian ở trong động rất chật chội, muốn thi triển thủ đoạn bài trừ trở ngại có chút lực bất tòng tâm.
Một bước đi sai, không còn đường lui! Sau một phen rối ren thì tất cả các tu sĩ đều mang tâm thế hối hận đã muộn! Trước đây Lâm Nhất đã từng nói, mọi người đều phải đành phải nghe theo thiên ý. Rơi vào đường cùng, cả đoàn người chỉ có thể men theo sơn động tiếp tục tiến về phía trước, mong cầu có thẻ thót ra khỏi khốn cảnh.
Lại đi thêm trăm trượng, đường đi dần dần thấp xuống, lại một lần nữa có lối rễ. Có người lấy huỳnh thạch ra chiếu sáng, cuối sơn động là một mảnh hắc ám.
Chỉ thấy đoàn người loạt soạt nối đuôi nhau, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng bước chân. Tình hình trong sơn động rất quỷ dị. Trong tình trạng lo sợ, Hoa Trần Tử hết nhìn động đến nhìn tây, đi sát bên người Lâm Nhất, dùng truyền âm nói:
- Nơi này rất khác với những chỗ khác, tất cả phù lục đều vô dụng...
Nói được nửa câu, nàng bật chợt hỏi ngược:
- Nếu như có phương pháp thoát thân, hay là thử một chút...
Lâm Nhất phiền muộn, khẽ lắc đầu. Lúc trước đã thử, kết quả phù độn thuật cũng không thể dùng, làm cho hắn không khỏi ngoài ý muốn. Trong động ngoài động chỉ cách nhau một vách tường, nhưng lại vượt qua giới hạn năm trăm dặm của phù trận sao? Nếu không phải vậy thì nhất định ở bên trong sơn động này còn có thiên địa cấm chế khác, một khi hãm sâu vào ben trong thì người ta không thể thoát thân được.
Việc đã đến ngước này chỉ có thể bình tĩnh, nếu như kêu quá nhiều người thì chẳng khác gì mua dây buộc mình, vô cùng quẫn bách. Mà Tiên cảnh hoang vu, xuống dốc đã lâu, tại sao còn có một nơi bí ẩn như vậy?
Kế sách hiện tại là tất cả mọi người chỉ có thể men theo sơn động đi xuống, lần mò tìm kiếm mà thôi. Ngoại trừ con đường này ra thì không còn phương pháp nào khác.
Sau một nén nhang, ở bên trong sơn động không phát hiện ra điểm dị thường nào khác, mọi người cũng thoáng buông lỏng hơn. Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, lúc chưa đi được trăm dặm thì đám tu sĩ rốt cuộc cũng thu hồi huỳnh thạch bởi vì phía trước xuất hiện một tia sáng, sơn động cũng theo đó mà rộng rãi hơn rất nhiều.
Chưa đến một lát, từng dáng người đã vội vã biến mất trong màn sáng sáng ngời. Năm người đi sau cùng cũng đã theo chân đi đến điểm cuối sơn động. Trước mắt bọn hắn xuất hiện một cửa động sáng loáng. Hoa Trần Tử vui vẻ, Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền cũng nở nụ cười. Còn Lâm Nhất thì lại thả chậm bước chân.
Lần mò ở trong bóng đêm lâu như vậy, bọn hắn là một mực chờ đợi thời khắc thoát khốn này. Bốn người Hoa Trần Tử không chút nghĩ ngợi mà đi ra khỏi sơn động, chỉ riêng Lâm Nhất là dừng lại. Hắn bước đến ở gần cửa động, một mảnh sáng chói mắt che lấp tình cảnh bên ngoài. Một cánh cửa đá lặng lặng dựa lên thạch bích, bên trên không có cấm chế, nhưng lại ẩn hàm từng đợt nguyên lực chấn động kỳ dị, làm cho người ta khó xác định được manh mối.
Nhớ đến tình hình lúc trước, Lâm Nhất có chút nghi hoặc. Cấm chế ẩn giấu bên trong sơn động này tuy không hung hiểm, nhưng lại rất quỷ dị...
Trong lúc đang rối ren trong suy đoán, Lâm Nhất rốt cuộc vẫn nhấc chân bước ra khỏi cửa động. Không đợi hắn nhìn rõ tình cảnh chung quanh thì sau lưng đã truyền đến một tiếng “phanh” trầm đục, cửa đá đã biến mất không thấy nữa. Chỉ còn lại một tấm thạch bích phủ đầy rêu cỏ. Mà nhiêu đó cũng không phải lí do khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Bàng hoàng chính là, chung quanh không có lấy một bóng người.
Rốt cuộc, nơi chỉ có đến mà không có về này là chỗ nào?
Lâm Nhất vừa mới phóng tầm mắt quan sát, thì biểu cảm càng kinh ngạc hơn. Vách đá vờn quanh, không cốc tu tĩnh, thảo mộc phồn thịnh, nguyên khí dồi dào. Mặt trời tỏa sáng chói chang, trong thung lũng phạm vi khoảng mười dặm, có bóng người qua lại, còn có tiếng cười khẽ nhẹ nhõm truyền đến...
Chẳng lẽ, đây mới thật sự là tiên cảnh? Nơi này là một dốc núi xanh tươi, trước mắt đều la kỳ hoa dị thảo, còn có một mùi thơm lạ lùng phảng phất truyền đến. Cách đây khoảng một dặm, cổ thụ che trời, từng sợi dây leo vắt ngang chằng chịt, một cô nương áo trắng ngồi trên từng nhánh cây đi đưa, không quên phất tay gọi hắn. Ở phía xa xa, đám tu sĩ của các nhà đang xuyên qua từng rặng cây, cần mẫn tìm kiếm. Mà chung quanh vách đá, không thể tìm thấy lối ra. Đây là một sơn cốc bị bịt kín.
Trong lúc còn đang mãi suy tư, thì Lâm Nhất cũng đã không tự chủ nhấc chân, men theo dốc núi tiến lên. Một cành hoa dại vắt ngang, hắn đưa tay hái xuống, rồi nhẹ nhàng hít hà, mùi hương sộc vào mũi, khiến người ta giật nãy. Trong lúc bước đi, hắn còn cúi đầu quan sát thật kỹ. Ở giữa năm cánh hoa màu nâu có một đồng tiên nho nhỏ, lại linh động dị thường, rất là bất phàm.
- Theo ghi chép của điểnt ịch thì đây là phiên tử hoa, nghìn năm mới nở rộ, có công dụng dưỡng nhan sắc...
Nghe tiếng, Lâm Nhất liền ngẩng đầu lên nhìn. Hoa Trần Tử nhảy xuống khỏi một gốc đại thụ, bồng bềnh chạy đến. Còn chưa đến gần, nàng đã vươn tay vứt ra một quả trái cây, đắc ý cười cười nói:
- Còn đây là chu quả, có công dụng bồi nguyên dưỡng thần, mùi vị không tệ đâu...
Lâm Nhất vứt phiên tử hoa đi, nhẹ nhàng bắt lấy trái chu quả kia, dừng bước ở trước một gốc đại thụ cao lớn.
Dáng người Hoa Trần Tử chập chờ, nàng vui vẻ đi tới, còn hồn nhiên đưa trái lên miệng cắn. Còn chưa kịp nuốt hết, nàng đã thích ý cười cười. Bước đến bên cạnh Lâm Nhất, gương mặt nhỏ bé kia lộ lên một vẻ hấp dẫn động lòng người. Nàng nhìn về phí sơn cốc giải thích:
- Phạm vi của Tiên cốc này không lớn, có rất nhiều cây cổ mộc vạn năm như linh, cấu, tông đàn... Còn có các loại kỳ thảo linh dược khó gặp nữa, thật sự là bảo vật. Mà chu quả này thì lại tương đương với tiên đan đấy. Người phàm chỉ cần ăn được một quả là được phạt mao tẩy tủy, thoát thai hoán cốt...
Trong lúc nói chuyện, Hoa Trần Tử lại lấy ra một quả chu quả khác. Mang theo một chút dáng vẻ khoe khoang, lắc lư trước mặt Lâm Nhất một cái, rồi nhanh chóng nuốt vào, liên tục gật đầu nói:
- Ừm! Mùi vị thật sự rất tuyệt...
Còn chưa nói xong câu, nàng đã lè lưỡi ra liếm láp môi, hoàn toàn là bộ dạng của một đứa trẻ còn đang thèm ăn. Phát hiện mình thất thố, nàng liền cười rộ lên.
Thấy người nào đó vẫn còn cầm chu quả trong tay, Hoa Trần Tử cách hắn chừng ba thước, bất mãn nói:
- Sư huynh xin ta ta còn không cho ấy, nếu như ngươi không ăn thì đưa ta...
Nghe thấy cô gái nhỏ kia càu nhàu, Lâm Nhất khẽ nhếch miệng cười nhạt một tiếng. Phạt mao tẩy tủy, thoát thai hoán cốt? Năm đó, chỉ là một quả Tử Tinh quả đã giúp hắn bước vào tiên đạo! Một quả dị quả có thể thay đổi quá khứ, nhưng cũng chẳng thể tạo nên tương lai...
Hoa Trần Tử đã duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt hắn, giống như đòi nợ. Lâm Nhất không chút khách khí, nhét chu quả vào trong miệng mình. Phần vỏ bị nhai vỡ, một chất lòng ngòn ngọt chảy dọc theo cổ họng, một cảm giác mát lạnh thoáng chốc đã lan tỏa khắp cơ thể hắn, hơn nữa dư vị còn rất lâu. Hắn nhướn nhướn mày, cười nói:
- Mùi vị của loại trái cây này rất ngon! Còn nữa không? Cứ dâng lên đi, không cần ngại, ta sẽ không cự tuyệt đâu...
- Thăm ăn!
Bày ra vẻ khinh bỉ, Hoa Trần Tử vội vàng lùi lại phía sau một bước, nói:
- Ở trong tiên cốc chỉ tìm được năm trái chu quả thôi. Ngươi có lộc ăn này nên cảm thấy đủ rồi...
Lâm Nhất giật mình, gật đầu nói:
- Hóa ra là thế! Một mình ngươi độc chiếm hết bốn quả!
- Suy bụng ta ra bụng người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT