Bông tuyết xoay tròn, khắp nơi đều là một màu trắng. Một thân ảnh xám tro đột nhiên rời xa “dương thế”.

Nửa ngày sau, Lâm Nhất dừng chân, đứng lại trước một ngọn núi khổng lồ chóng trời. Hắn dò xét chung quanh một lượt, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên. Một lát sau, hắn lấy ra giản đồ, ngưng thần xem xét.

Thái Nguyên giới chính là giới thứ sáu trong Hậu Thổ tháp. Chỉ cần đi qua được chín tầng thiên địa ở nơi này là sẽ đến được ba giới là Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực.

Nếu cứ đi theo chỉ dẫn trong Tiên cảnh dư đồ thì ba địa điểm quan trọng nhất hắn cần phải tìm đến lần lượt là Hư Vô điện, Thái Cực điện và Vô Cực điện. Mà ba địa điểm này lại được đánh dấu rất chung chung, nằm ở một khu vực rất rộng, chứ không được chú thích tỉ mỉ.

Ngoài ra, hắn còn nghe nói năm đó Đồ Kính cũng đã chọn con đường kia để đến Vô Cực điện, từ đó về sau liền biến mất vô tung. Mà hôm nay, Lâm Nhất cũng định lựa chọn con đường này. Ít nhất là hắn muốn làm vậy để tìm được tung tích của vị cao nhân kia. Đối phương đã gặp phải chuyện gì, hay là đã tìm đến được Tiên Vực trong truyền thuyết...

Nhưng mà, dù là để vén lên màn sương mù nghìn năm trước, hay là vì tìm kiếm một “Tiên Vực” nhớ mãi không quên thì hắn cũng đều phải đi qua con đường này.

Lâm Nhất thu hồi ngọc giản, lại ngẩng đầu nhìn lên. Chung quanh rộng chừng trăm dặm, núi cao vạn trượng. Nơi này chính là Thái Nghiễm Sơn của Thái Nguyên giới. Chỉ cần trèo lên đến đỉnh ngọn núi này sẽ dần dần tiếp cận với Hư Vô giới.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, nguyên khí nhàn nhạt mang theo uy thế mờ mịt tuôn đến, thế nhưng lại không thể tìm thấy linh khí. Trong tình cảnh như vậy thì tu sĩ nguyên anh trở xuống khó mà sinh tồn được...

Bỗng nhiên Lâm Nhất giật đứng, khí tức của hắn đang bạo loạn. Từ lúc rời khỏi Minh Nguyên điện, hắn đã sớm áp chế khí tức của mình. Cơ thể tự hành vận chuyển huyền công để ổn định khí tức. Thế nhưng, tu vi của hắn vẫn bị cấm chế áp chế gắt gao. Đưa thân vào chỗn này, chẳng khác gì một phàm nhân bắt đầu luyện khí, hết thảy mọi thứ đều trở nên lạ lẫm, nhưng lại có thể khiến cho người ta phấn khích không hiểu.

Bên trong khí hải của hắn, Lão Long ngủ say không tỉnh. Ngoài ra, Đạo Anh thần thái an hòa vẫn đang thành thành thật thật ngồi xếp bằng tĩnh tu. Long Anh và Ma Anh thì đều khép chặt hai mắt, lông mi dài cong thỉnh thoảng lại chớp động, cả hai đều đang bận rộn liều mình thu nạp nguyên khí.

Thấy vậy, Lâm Nhất chỉ biết nhoẻn miệng cười, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu. Lưỡng Anh như hai con cá tham tham, bất kể là dòng nước nào lướt qua cũng há miệng đớp, nhưng lại khó có thể thu vào cho mình dùng. Bên trong cơ thể Long Anh có một tia khí cơ rất kỳ dị, nhưng vẫn không thể nào điều tra ra được nguồn gốc. Mà Ma Anh thì càng cắm đầu cắm cổ mà làm việc, giống như chỉ cần làm vậy thì hắn sẽ rất thống khoái vậy.

Lâm Nhất tập trung tinh thần, trong mắt, Huyền Đồng tử chớp động. Ngọn núi này cao chừng vài dặm, sườn núi dốc đứng. Chung quanh đều rất trơn trượt, không có chỗ để mượn lực. Mà trong tình huống tu vi bị hạn chế thì ngự kiếm, ngự không đều không thể thi triển ra được. Thái Sơn Nghiễm này giống như một rãnh trời, khó mà leo lên được.

Âm thầm tính toán một chút, Lâm Nhất chợt quay đầu nhìn lại. Ở phía xa xa, hơn một trăm bóng người đang tiến nhanh về phía này. Hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức quay người chạy lên đỉnh núi. Bước chân không dính tuyết, cưỡi gió mà đi.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất đã leo được một quãng chừng mười trượng. Đột nhiên, hắn lăng không nhảy lên, sau lưng lóe lên một Long ảnh nhàn nhạt. Chỉ sau một chớp mắt, hắn đã bay vọt đến chỗ cao cách đó chừng trăm trượng, bám vào một vách đá màu vàng đất. Khi thế lao lên đã mất hết thì hạy lại dùng mũi chân đạp mạnh vào vách núi.

“Phanh” một tiêng trầm được vang lên. Trong tích tắc chân của Lâm Nhất đạp vào vách đá thì cả người hắn cũng lập tức bay lên cao khoảng chừng trăm trượng nữa. Mà ở giữa không trung, đám người khác cũng đang gắng sức lao lên, xu thế giống như giao long đằng xa, đua nhau leo lên đỉnh núi.

Nếu như Mộc Thiên Hành của Thiên Long Phái năm đó có thể chứng kiến cảnh này thì chẳng biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Có lẽ, đânh mới thật sự là Long Hành Cửu Biến mà người phàm hướng về.



“Hừm! Tiểu tử kia là cố ý khoe khoang trước mặt ta...”

Hơn một trăm người lần lượt dừng chân trước Thái Nghiễm Sơn. Từng người một ngẩng đầu lên nhìn. Có người cũng không chịu bỏ qua cơ hội này, nhẹ giọng trách móc, giống như thể giao tình giữa nàng và Lâm Nhất thật sự không tầm thường vậy.

- Không có phù lục chi thuật trợ giúp vẫn có thể leo lên được Thái Nghiễm Sơn, bản lĩnh của Lâm đạo hữu quả thật cao cường...

Dời ánh mắt khỏi người Hoa Trần Tử, Chức Nương có chút khó hiểu nói:

- Hắn là người giỏi nhất trong thế hệ của chúng ta, lại không hề khoe khoang...

- Tỷ tỷ có điều không biết rồi, tiểu tử kia cũng đâu chỉ gây loạn một lần. Hừ, thủ đoạn lừa gạt nữ nhi chúng ta lại càng cao cường hơn!

Hoa Trần Tử lắc đầu, cảm khái nói:

- Nhớ cái lúc mới quen hắn, bộ dạng của hắn ôn hòa, thủ lễ, quân tử là vậy, không chỉ khéo hiểu lòng người mà còn... Ha ha!

Thấy nàng kia nói đến đó thì dừng lại, Chức Nương hiếu kỳ nói:

- Muội tử cứ nói thẳng là được...

- Tỷ tỷ đã nói, thì muội tử nào dám giấu giếm.

Hoa Trần Tử bày ra bộ dạng nhu thuận, bất đắc dĩ cười cười, lại nửa che nửa đậy mà nói tiếp:

- Tiểu tử kia vẫn luôn dốc hết bản lĩnh của mình ra để gây ấn tượng tốt với người khác. Ai ngờ được, chỉ kẻ say rồi mới biết được bộ mặt thật của hắn...

Lời còn nói chưa xong, nàng đã thẹn đến đỏ cả mặt, liên tục khoát tay, không nhịn được mà nói:

- Chuyện cũ thật sự làm người ta khó mở miệng...

Chức Nương có chút hoài nghi, lẩm bẩm nói:

- Hắn là loại người như thế nào?



- Biết người biết mặt không biết lòng!

Hoa Trần Tử sầu khổ thở dài một hơi, ánh mắt lấp lánh, nhưng lại bày ra vẻ thần bí mà nói:

- Tỷ tỷ có biết vì sao hắn thấy ta lại lảng tránh không...

Chức Nương cười khổ, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Hoa Trần Tử mang theo vài phần oán khí, tự hỏi rồi tự trả lời:

- Tiểu tử kia đã nhiều lần lừa gạt ta, nên hắn mới cảm thấy hổ thẹn với lương tâm! Nhưng mà...

Nàng ta dời ánh mắt đến ngọn núi trước mắt, hết sức kiên định nói:

- Đã muốn cùng nhau đi đến chân trời góc bể, tại sao còn vứt bỏ ta mà đi, ta muốn đến hỏi hắn cho rõ ràng...

Chức Nương giữ im lặng, chợt thấy buồn man mác.

Hoa Trần Tử lại nói tiếp:

- Nửa câu ta cũng không nói ngoa, ta dám dùng đạo tâm của mình để thề! Chẳng lẽ tỷ tỷ không tin ta...

Nói xong thì nàng có chút chột dạ mà cúi gầm đầu, dùng cái này để xác nhận mình nói không sai thì quả thật có chút sao sao. Nhưng mà quả thật tiểu tử kia đã dùng rượu để chuốc cho nàng say, hơn nữa còn nhiều lần lừa gạt đẩy nàng vào chỗ chẳng biết phải làm thế nào. Nhưng mà, chuyện giữa hai người bọn hắn tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, thậm chí một câu cũng không được...

Chức Nương khẽ lắc đầu, có chút áy náy nói:

- Ta tin muội muội là được...

Hoa Trần Tử tự nhiên cười cười. Hơn nữa còn tinh nghịch chớp chớp mắt đánh giá chung quanh, có chút khó khăn mà nói:

- Cưỡi gió thì đi được tầm mười trượng, mà vách đá kia thì lại không có chỗ để mượn lực. Nếu như không có bản lĩnh như tiểu tử kia thì ai có thể leo lên được núi này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play