Cổ Tác quay đầu lại nhìn thoáng qua cương phong đã mất hút nơi dũng đạo, da mặt xanh đen co quắp một hồi. Đột nhiên nhớ lại những đồng môn đã chết đi, hắn không khỏi sinh lòng lãnh ý. . .
Ninh Viễn sớm đã kiến thức qua sự thần dị của 'Nhất thể tam anh' cuồng hành của Lâm Nhất, càng biết rõ cự phủ thần thông cường đại như thế nào, nhưng hắn vẫn cả kinh ngẩn người vì một kiếm vừa rồi kia. Trách không được sư bá và sư phụ đều đối đãi với người trẻ tuổi này bằng một ánh mắt khác. Từ nay và về sau này, chắc chắn hắn ta sẽ uy chấn Cửu Châu. . .
Trong lúc hung hiểm khó lường, không ai nguyện cậy mạnh, Công Lương Tán cùng với mấy Hóa thần tu sĩ khác cùng nhau trốn sang một bên. Hắn hiền như khúc gỗ thần sắc trước sau như một, chỉ có hai tinh quang trong mắt lập lòe không ngừng. Ngẩng đầu nhìn Kim Long kiêu ngạo trong giây lát, lại chuyển hướng nhìn người trẻ tuổi ấy, tâm đầu hắn không ngừng mặc niệm một hồi. Tiên gia trọng bảo, người có đức được hưởng. . .
Công Dương Lễ, Trọng Tôn Đạt, Âm Tán Nhân và Mặc Cáp Tề bốn người đều thần sắc khác nhau, tâm sự không rõ. Tùng Vân Tán Nhân sau khi hết khiếp sợ, vẻ mặt lại nghi ngờ không hiểu. Tiểu tử kia không phải ma tu sao, như thế nào lại một thân Chính Dương chi lực, ma đạo song tu hay sao?
Một cuộc hỗn chiến hết chiếm thượng phong, bắt đầu trong dự liệu, rồi lại bất ngờ dừng lại giữa chừng. Quá mức kinh ngạc, Văn Huyền Tử vẫn chưa thất vọng, ngược lại tâm thần trở nên rung lên. Sư huynh nói không sai, phàm là có đại cơ duyên, đều dấu hiệu không rõ, hoặc cho người mượn, hoặc mượn vật đến hiện ra đầu mối, chỉ cần xem xét thời thế, mượn lực làm là chiếm được một phần tiên cơ. Nếu vận số chưa đến mà dùng sức mạnh, liền như Văn Đạo Tử năm đó vậy, bất quá là uổng phí tâm cơ mà thành tựu cơ duyên của người khác. . .
Ở đây nhiều người như vậy, có thể nói mỗi một người mang một tâm tư khác nhau. Trong mắt Lâm Nhất lúc này chỉ có một Văn Bạch Tử. Hai hàng lông mày của hắn móc nghiêng, ánh mắt sáng quắc, thần tình trương cuồng, khóe môi nhếch lên một chút không kềm chế được nụ cười lạnh. Hắn đứng ngạo nghễ trên không trung, hai tay cầm Kim Long kiếm chậm rãi giơ lên, khí thế quanh thân hùng hổ dọa người.
Một kiếm kinh bốn phương, Lâm Nhất vẫn chưa nhân cơ hội bỏ chạy, mà tiếp tục điên cuồng đổ linh lực tự thân vào Kim Long kiếm. Giây lát sau, kiếm quang màu vàng chói mắt ỷ thiên dựng lên. Kim Long thế mạnh, theo một trận cuồng vũ muốn đạp vỡ bầu trời. Tay áo và mái tóc đen của hắn không gió mà lay động, hai tròng mắt huyết quang lóe lên một cái, lạnh lùng nhìn xuống, vênh váo hung hăng nói ra:
- Từ khi xuất đạo tới nay, kẻ muốn giết ta không dưới mấy chục mấy trăm, mà từ xưa tới nay, Lâm mỗ ở đây, kiếm cũng ở đây! Văn Bạch Tử. . .
- Lâm mỗ giết qua Trúc cơ bằng tu vi Luyện Khí. giết qua Kim Đan bằng tu vi Trúc cơ, Kết Anh mới bắt đầu liền lực chém cao thủ Nguyên Anh trung kỳ. Nhưng chưa được hoàn mỹ chính là Lâm mỗ vẫn chưa giết qua một Hóa thần cao nhân. Văn Bạch Tử dám làm thỏa mãn tâm nguyện của ta, liều chết đánh nhau một trận. Dùng huyết ngươi tế trường kiếm ta. . .
Cửu Châu to lớn, tu sĩ vô số, nhưng chưa bao giờ xuất hiện qua một nhân vật lớn lối ngông cuồng như Lâm Nhất đây. Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành mà thôi, lại chỉ mặt gọi tên muốn giết một Hóa thần hậu kỳ tiền bối. Không chỉ làm nhục hắn mà còn muốn dùng huyết để tế kiếm. Nếu là ngày thường, lời nói này đủ dẫn đến nhiều người tức giận. Nhưng lúc này chung quanh lại tĩnh lặng không tiếng động.
Hoặc có thể dưới mắt của mọi người, Lâm Nhất có đại thần thông kinh thế hãi tục, có thể sánh vai cùng Hóa thần cao nhân. Một cao thủ trong cao thủ như vậy, trẻ tuổi nóng tính, ngôn hành cử chỉ khác hẳn thường nhân thực chẳng có gì lạ. Cuối cùng có giết được một tiền bối hay không là điều khiến người ta mong đợi. Ít nhất Tùng Vân Tán Nhân cũng có chút phấn chấn. . .
Văn Bạch Tử trợn tròn hai mắt, ngực phập phồng kịch liệt, râu dài dính máu run rẩy, sắc mặt chợt xanh hồng một trận, quát lên:
- Tiểu tử. . . Ngươi muốn chết. . .
Bao thuở từng chịu đựng không kiêng kỵ nhục nhã như vậy? Hơn hai ngàn tuổi, có thể nói là Văn Bạch Tử đạo tâm chắc chắn, sớm đã không lộ vui buồn, nhưng nơi này lúc này lại không ức chế được bạo nộ rồi. Hắn giơ tay lên một chiêu, pháp bảo bị đánh bay ra ngoài đột nhiên từ đàng xa bay trở về. Ở bên này hắn ngự không lên, bốn phía là bóng người chấn động một trận, đường đi phía trước đã mất hút.
Văn Bạch Tử cả kinh, đã ngừng thân hình lại. Văn Huyền Tử, Tùng Vân Tán Nhân và Trọng Tôn Đạt, bày hình chữ nhất chắn trước người của hắn bên ngoài mười mấy trượng, đều thần sắc bất thiện; Công Dương Lễ và Công Lương Tán, lại bị Mặc Cáp Tề và Âm Tán Nhân lần lượt chận ngay tại chỗ, nhất thời khó có thể thoát thân.
Bát đại Hóa thần tu sĩ đảo mắt phân ra địch ta, chỉ có một mình Bách Lý Xuyên không xen vào. Nhiều vãn bối đệ tử còn lại từng người đều bạt kiếm giương cung.
- Đây là ý gì. . .
Văn Bạch Tử tuy có suy đoán, nhưng đối mặt vẫn tức giận. Trước mặt ba người không cho lùi, trong đó Trọng Tôn Đạt giương mắt đánh giá kim kiếm, Kim Long kia, nở nụ cười ác ý vị không rõ, nói ra:
- Có chừng có mực, chín quá hoá rục, mong rằng đạo hữu nghĩ lại sau đó mới hành động!
Tùng Vân Tán Nhân khinh thường hừ xuống, nói chuyện đương nhiên:
- Mối thù ngươi phá hủy tổ tiên lăng tẩm ta còn chưa tan, há lại để cho ngươi lần nữa khơi dậy phân tranh tiên môn. . .
- Chúng ta đều đến từ Hậu Thổ cảnh, sao có thể tương tàn lẫn nhau chọc người trái tim băng giá? Lâm đạo hữu chính là tu sĩ Hạ Châu ta, chúng ta sao có thể mặc cho ngươi ỷ mạnh hiếp yếu? Nếu như vậy, Cửu Châu minh đạo nghĩa ở đâu, chỗ nào? Thể diện Thần Châu môn ta làm sao tồn tại? Không nói ân oán trong Tiên cảnh, chỉ luận tiên duyên, xin đạo hữu đến đây thì dừng tay. . .
Trong lời nói của Tùng Vân Tán Nhân và Trọng Tôn Đạt còn ẩn chứa ba phần đe doạ, rõ ràng là phải tiên lễ hậu binh. Còn Văn Huyền Tử là ngôn từ chính nghĩa, căn bản không dung người cãi lại.
Văn Bạch Tử vừa vội vừa tức, nhưng đối với lần này vừa đấm vừa xoa không thể làm gì. Cho tới lúc này, có người cười lạnh nói:
- Người đắc đạo, tuyệt lộ có thể phùng sinh; Người thất đạo, cuối cùng không đường nào để đi.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, giữa không trung Kim Long và đạo Ỷ Thiên kiếm quang đã mất tung ảnh, chỉ có Lâm Nhất cầm kim kiếm ba xích trong tay, quanh thân giấu kỹ cuồng thái, ngang nhiên nói ra:
- Văn Huyền Tử tiền bối có lời ở nơi đây, Lâm mỗ không thể không nghe theo. Văn Bạch Tử! Mong rằng tự giải quyết cho tốt, mối thù của ta và ngươi ngày khác tính toán không muộn. . .
Còn chưa dứt lời, một tầng hào quang loé lên, Lâm Nhất đột nhiên phá vỡ hư không nhanh chóng độn đi. Vừa rồi hắn còn cuồng vọng không ai bì nổi, không ngờ nói đi là đi, không hề có dấu hiệu báo trước. Đợi mọi người hiểu được thì bóng dáng của hắn đã ở bên ngoài bảy, tám ngàn dặm, tiếp đó liền không thấy đâu nữa.
- Phá vỡ hư không chi thuật?
Văn Bạch Tử rất kinh ngạc kêu lên thất thanh. . .
. .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT