- Không mấy ngày sau, thiên tế cương phong thuận lợi yếu bớt, hai vị đạo hữu chi bằng tạm thời dừng tay, cũng đi tới Hậu Thổ tháp tìm kiếm tiên duyên.

- Phàm dĩ hòa vi quý, hai vị đạo hữu nên nghĩ lại. Ba người một đường cùng đi.

Bách Lý Xuyên không làm gì khác hơn là đi theo phụ họa một câu. Có người hư tình giả ý khuyên giải, có người lại e sợ cho thiên hạ bất loạn. Trọng Tôn Đạt khuôn mặt hung ác cười gằn thành tiếng, ý vị không rõ, nói:

- Ngược lại ta rất muốn nhìn xem hai vị đạo hữu phân ra chết sống.

Tu sĩ Hóa thần Cửu Châu tề tụ ở đây, ai cũng có tâm tư dị biệt.

Nhiều người vây xem như vậy, tiếp tục đấu nữa cũng phí công vô ích, hơi có sai lầm không khỏi họa lây tự thân. Hai kẻ thù đột nhiên có thần giao cách cảm, đồng thời đánh võ quyết.

Chỉ nghe Ầm... một tiếng vang nặng nề, đao kiếm đang tranh chấp đột nhiên nhất phân, Tùng Vân Tán Nhân và Văn Bạch Tử đồng thời dừng tay.

Thấy thế, chư vị Hóa thần tu sĩ phản ứng không giống nhau.

Trọng Tôn Đạt có chút thất vọng tả oán nói:

- Vì cái gì dừng đánh?

Bách Lý Xuyên mỉm cười vuốt râu, tán thành nói:

- Ha ha. Hòa vi quý, hòa vi quý.

Âm Tán Nhân cười ha ha nói:

- Quân tử báo thù, trăm năm không muộn.

Mặc Cáp Tề mặt không thay đổi, nói:

- Còn phải lấy tiên duyên làm trọng.

Công Dương Lễ cười ha ha một tiếng, có chút may mắn nói:



- Dừng tay là được.

Văn Huyền Tử thì cười nhạt, giương giọng nói:

- Hai vị rất rõ đại nghĩa, chính là phú của Cửu Châu đồng đạo.

Công Lương Tán lướt mắt qua bốn phương, ngầm thở dài, lại im lặng không lên tiếng.

Thoáng thở phào Tùng Vân Tán Nhân không thấy mệt mỏi, ngược lại ý khí hăng hái cười nói:

- Ha ha. Nếu các vị đạo hữu khuyên bảo, Tùng Văn ta cũng không phải là người không biết suy xét. Bất quá sau này lúc tái khởi binh đao, mong rằng chư vị công bằng, xem ta thống khoái ân cừu.

Chín vị cao nhân phân thành ba phe đứng thẳng, cách nhau hơn mười dặm. Trong lúc Tùng Vân Tán Nhân hàn huyên cùng mọi người, Văn Bạch Tử cũng mỉm cười cúi lưng. Phương này mới còn làm một đôi kẻ thù chém giết sinh tử, đảo mắt liền như người không liên quan.

Trong lúc nhất thời, mây đen chuyển tinh, mọi người hoà hợp êm thấm. Mà chân tướng như thế nào thì tự biết.

Sau một lát, Văn Bạch Tử nói với Văn Huyền Tử:

- Văn Huyền Tử, nếu ngươi là minh chủ Cửu Châu minh, tự nhiên ta cho ngươi chút tình mọn. Mà câu ngươi mới nói, không ngại ta ước định ở phía sau.

Văn Huyền Tử ồ một tiếng, gật gật đầu nói:

- Có lời nói xin nói trước mặt.

Trong mắt Văn Bạch Tử lóe lên lệ quang, thần thức lập tức trải rộng trong vòng vạn dặm. Muốn giết người không có vắng mặt, còn phải tính toán khác. Chốc lát, hắn chuyển hướng sang Tùng Vân Tán Nhân xa xa, ngầm có hàm ý nói:

- Nếu lấy tiên duyên làm trọng, sau khi chúng ta đi vào Hậu Thổ cảnh không thể tái khởi tranh chấp. Nếu có người bừa bãi khiêu khích, tất không ở Đạo Tề môn ta sai. Đến lúc đó, ta cùng hai vị đạo hữu Chân Vũ môn và Công Lương môn liên thủ ứng chiến. Mà chư vị đều không thể nhúng tay vào chuyện này, Văn Huyền Tử ngươi càng không được xen vào.

Nói đến đây, Văn Bạch Tử xoay người lại. Công Lương Tán biệt muộn một lúc lâu, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện nhưng lại trù trừ, đã thấy Công Dương Lễ tiến lên một bước, tán thành cười nói:

- Văn Bạch Tử đạo hữu nói rất có đạo lý.

Trong mắt Công Lương Tán lóe lên một chút thần sắc quyết tuyệt, vội vàng đi theo phía trước, nói:



- Ta Công Lương môn thề tiến thối cùng Đạo Tề môn.

Văn Bạch Tử hướng về phía mọi người lên tiếng:

- Lời ta nói vừa rồi, không biết ý chư vị như thế nào?

Cử chỉ lần này của Văn Bạch Tử mang dụng ý dễ hiểu, mọi người ở đây đều hiểu rõ. Đây là e sợ cho Tùng Vân Tán Nhân lần nữa làm khó dễ mà đưa tới một cuộc loạn chiến tại Hậu Thổ cảnh. Đến lúc đó, nếu như Thiên Đạo môn, Lục Thần môn và Mặc Môn liên thủ một chỗ, hơn nữa Thần Châu môn bụng dạ khó lường, Đạo Tề môn hắn một nhà khó tránh khỏi thua thiệt. Mặc dù lôi kéo được Công Lương môn và Chân Vũ môn, chỉ sợ vẫn là chuyện xấu không chừng, không bằng ước định như vậy để ngừa bất trắc.

- Ha ha. Văn Bạch Tử, nếu khiếp đảm không bằng cứ thế mà đi, không cần làm ra vẻ trước mắt chư vị đồng đạo.

Tùng Vân Tán Nhân giễu cợt nói.

Văn Bạch Tử khe khẽ cười nhạt, vuốt râu ung dung nói:

- Tùng Vân, nếu ta không đi được Hậu Thổ cảnh, há sẽ để ngươi như nguyện.

Hắn có ý uy hiếp rõ ràng, nhưng không để người khinh thường. Khi cương phong yếu bớt, có một tu sĩ Hóa thần hậu kỳ ác ý ngăn trở, ở đây thật đúng là không có mấy người có thể thuận lợi đi vào Hậu Thổ cảnh.

Tùng Vân Tán Nhân sắc mặt trầm xuống, Văn Huyền Tử hợp thời lên tiếng:

- Nhịn được nhất thời, thụ dụng một đời. Tùng Vân đạo hữu.

Trầm ngâm một lát, Tùng Vân Tán Nhân hừ lạnh nói với Văn Bạch Tử:

- Một lời đã định. Trong Hậu Thổ cảnh không đề cập tới ân oán nữa, chỉ cầu tiên duyên.

Nụ cười trên mặt Văn Bạch Tử vẫn như trước, sâu trong ánh mắt lại chớp động hàn ý. Thấy Văn Huyền Tử cũng gật đầu đáp ứng, hắn dứt khoát nói:

- Một lời đã định.

Còn chưa dứt lời, hắn đã xoay người nghênh ngang đi.

Một cuộc phân tranh trừ khử vô hình, Công Lương Tán và Công Dương Lễ từng người ly khai, ở đây những cao nhân Hóa thần khác cũng lần lượt không có bóng người. Chốc lát, trên mặt đất nhiều vãn bối đệ tử đi theo tứ tán, chỉ có Lâm Nhất lưu tại tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play