Trong Càn Khôn tứ tượng kỳ trận, hai hàng lông mày của Lâm Nhất nhíu chặt. Hắn ngẫm nghĩ trong khoảng khắc, rất nhiều nghi hoặc khó tiêu, chỉ đành tạm thời bỏ qua, ngược lại lấy “Huyễn Đồng” xuyên thấu trận pháp quan sát.

Thiên Chấn Tử cùng bốn thầy trò Tử Ngọc bị mây mù ngăn cản, mỗi người đang qanh quẩn không ngừng. Nhìn thấy trong một thoáng không đáng lo, trong lòng Lâm Nhất an yên một chút.

Sát biên giới sơn cốc, ở ngoài trận pháp, Cư Bình Tử, Bộ Dương Tử cùng La Thu Nương, thần sắc ba người trầm trọng, không biết đang nói với nhau cái gì, còn thường xuyên nhìn về phía Lâm Nhất đang ở trong trận pháp.

Lâm Nhất hừ một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ, đó là những người bụng dạ khó lường, hành sự cẩn thận lại bí ẩn, nhất định là có chỗ cố kỵ, không chừng lúc này đang tính toán gì đó. Chỉ cần kỳ trận còn chưa đổ thì không sợ bất kỳ kẻ nào! Tiên cảnh mở ra trong vòng mười năm, ta cũng có nhiều thời gian từ từ chơi với các người!

Chỉ có điều còn phải tìm cách tiếp cận đám Thiên Chấn Tử mới tốt, tránh tự nhiên đâm ngang.

Nhìn chung quanh, ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào mặt đất ngoài mấy trượng. Hắn thu hồi Kim Long kiếm cùng thiết bổng, sau đó chậm rãi đi tới gần. Trong một vùng huyết tinh lẳng lặng có một cái tiểu kiếm màu bạc cùng một cái túi càn khôn nằm đó.

Nhẹ vung tay, hai đồ vật rơi vào tay Lâm Nhất.

Ngân kiếm dài khoảng một xích lưu động ánh sáng, hàn ý tập nhân. Trên sống kiếm có khảm hai chữ “Lưu Thủy”, rất linh động. Đây là pháp bảo Nguyên Anh, là vật hiếm có!

Khuông Phu Tử là người giả ngu tham gia cuộc vui, pháp bảo cũng không tầm thường. Còn người chết đạo cũng tiêu tan, tất cả đều hóa thành nước chảy mây trôi! Chỉ có điều tu vi không kém, không lâu sau khi chết, ấn ký thần thức trên hai thứ này ảm đạm nhưng cấm chế vẫn còn.

Nhẹ rắc hai tiếng, Lâm Nhất xóa ấn ký và cấm chế của hai thứ trên tay. Hắn thu hồi phi kiếm, truyền thần thức vào trong túi càn khôn.

Qua chốc lát, túi càn khôn trên tay Lâm Nhất không còn mà chỉ có thêm hai cái ngọc giản. Một là đồ giản, chính là địa đồ của một nơi gọi là “Đăng Tiên cốc”, phương viên không lớn, có đủ sơn lâm, trang viện... rất tỷ mỉ chính xác.

Lại là “Đăng Tiên cốc”! Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, như có điều suy nghĩ.

Trước đó, Bộ Dương Tử béo lùn từng thần thần bí bí nhắc tới chỗ này, nhưng lại không nói tỉ mỉ. Xem ra lão đầu đó cũng không phải cố làm ra vẻ huyền bí, mà là ngầm ám chỉ. Mọi người mới gặp nhau lần đầu, ông ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là vì lưu lại lời chú thích cho mọi thứ sau đó? Nếu là như vậy, sự thâm sâu tâm cơ của đám Cư Bình Tử thật làm người ta nhìn mà than thở!

Nhưng những thứ này chỉ là suy đoán của mình!

Lâm Nhất bỗng giơ ngọc giản lên, nhìn thật kỹ. Trong địa đồ của Đăng Tiên cốc đặc biệt chú trọng vào một nơi, không có ký tự gì bên cạnh, cũng không có cái tên nào liên quan, thể hiện khá là thần bí. Trong chốc lát khó giải ra, hắn chỉ đành lắc đầu thu lại, tạm gác lại, về sau sẽ suy nghĩ xem.



Nhíu mày lại, khóe miệng Lâm Nhất nở một nụ cười. Trong cái ngọc giản còn lại trên tay hắn chính là “Đăng Thiên thuật”. Kỳ danh quá sức mơ hồ, là một loại pháp thuật của Yêu tu, có liên quan tới việc tăng cao tu vi.

Bốn người Thông Châu từng dựa vào nó để tăng cao tu vi trong này. Phương pháp này nhìn như đơn giản lại cực kỳ bất phàm. Thử nghĩ xem, việc thoát được cấm chế của thiên địa này vô cùng khó! Mấy người kia lại có thể mạnh mẽ tăng lên một tầng tu vi trong tuyệt địa này, có thể nói là hành vi nghịch thiên.

May mắn chính là Khuông Phu Tử lại để lại “Đăng Thiên thuật” này, chính là một thần thông nghịch thiên. Vì thế, Lâm Nhất mừng rỡ không thôi.

Nếu có phương pháp này trong người, dưới việc không có cấm chế tiên cảnh ràng buộc, việc tăng lên tu vi sẽ dễ dàng hơn, tăng lên được một tầng!

Lâm Nhất định tính toán pháp thuật trong tay, tình hình trong sơn cốc lại có biến. Hắn thu hồi ngọc giản ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi lần nữa nhíu mày.

Trận pháp của sơn cốc tuy là không làm gì được Lâm Nhất, nhưng dưới sự thao túng của Cư Bình Tử đang biến ảo không ngừng. Dưới tình hình không rõ, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc đang lui về một phía chân núi, chính là chỗ sơn động khó lường sâu trong thung lũng.

Ý đồ của ba người Cư Bình Tử có thể thấy rõ, chính là muốn ép đám Thiên Chấn Tử vào trong sơn động kia...

Cùng lúc đó, thần sắc của Cư Bình Tử cũng buồn bực Ngoài trận pháp ra, ông ta còn bắn ra một vài cái thủ quyết, sau đó không khỏi ngầm kiềm chế lại, nói với hai đồng bạn bên cạnh:

- Mắt thấy sắp làm xong việc lớn rồi lại mất đi tính mạng của “Si Phu Tử”, còn gây thêm nhiều chuyện phiền phức, xác thực làm người ta trở tay không kịp! Người này không phải một tên tiểu tu sĩ của tiên môn sao, sao lại khó đối phó như vậy...

Bộ Dương Tử cười ha hả nói:

- “Si Phu Tử” trọn đời khổ tu, cuối cùng vẫn táng thân ở nơi này, ha ha! Không nên thế chứ...

Trên mặt y không hề có ý cười, oán hận lẩm bẩm:

- Tiểu tử kia là kẻ gây họa...

Bốn người Thông Châu đã quen biết mấy trăm năm, rất có giao tình. Mà thân làm tu sĩ, tâm trí không thể so với người thường, dù sao cũng không dễ bị rối loại được. La Thu Nương mở miệng khuyên lơn:



- Khuông Phu Tử lâm nạn, làm người ta thổn thức! Thay vào đó tiên đạo nhiều trái ngược, vẫn thuận biến thành tốt!

Nàng ta ngẫm nghĩ qua loa, lại nói:

- Đám Thiên Chấn Tử kia không đáng để lo, nhưng Lâm Nhất này xác thực khó có thể đối phó! Nếu cứ tiếp tục như vậy làm kinh động tới các đại tiên môn, chúng ta không khỏi uổng công vô ích!

Cư Bình Tử thâm sâu gật đầu, nói:

- Nếu Lâm Nhất cố thủ tới khi tiên cảnh đóng cửa, tính toán của chúng ta chắc chắn sẽ lộ ra khắp thiên hạ. Đến lúc đó, Hóa Thần cao nhân không khỏi tìm tới cửa, thật sự sẽ gặp phiền toái.

- Trên đảo Thần Giao này vốn dĩ có cấm chế tiên gia cường đại, chúng ta lại dựa vào nơi này bày ra Ngũ Hành cấm pháp, cho dù Hóa Thần cao nhân rơi vào trong đó cũng khó có thể thoát thân. Còn Lâm Nhất lại không thấy bị tổn hao chút nào, có thể thấy được kỳ trận hắn dùng không thể coi thường...

La Thu Nương âm thầm tính toán, nói tiếp:

- Nếu tiếp tục trì hoãn, đêm dài lắm mộng. Kế trước mắt, chúng ta không thể làm gì khác là phải có tính toán khác...

Nghe vậy, thần sắc Cư Bình Tử khẽ động. Ông ta nhìn về phía La Thu Nương cơ trí đa mưu, hiếu kỳ hỏi:

- Xin chỉ giáo?

- Nếu không có cách nào để dùng sức mạnh, chúng ta phải dùng trí...

La Thu Nương nhìn đại trận trong sơn cốc, trên hai má trắng nõn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt khá phong tình. Nàng ta không chút nghĩ ngợi nói:

- Lợi dụng vật thao túng người, lợi dụng người chính là dùng thành ý!

Trong con ngươi của Cư Bình Tử lóe lên tinh quang, chợt gật đầu, rồi lại chần chờ. Lúc sau, ông ta trầm ngâm một chút, hỏi:

- Vậy theo Thu Nương, hành động này có thỏa đáng hay không... ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play