- Lâm huynh đệ thực sự là cao nhân bất lộ tướng, nói rất có đạo lý, Thuyên Nhi mau mang thịt chó đi!
Thuyên Nhi cũng lộ vẻ kinh hoảng, bệnh tình của mẫu thân chưa chuyển biến tốt, nếu ăn thịt chó tăng thêm bệnh tình, mới là tuyết lạnh thêm sương.
Hồng phu nhân nghe Lâm Nhất nói, cũng âm thầm gật đầu khen ngợi.
Hồng Bán Tiên nhìn Lâm Nhất chắp tay nói:
- Nguyên lai Lâm huynh đệ còn tinh thông y đạo! Mới vừa rồi nghe ngài nói, so với lang trung tầm thường chỉ có hơn chứ không kém a!
Hắn chần chờ một thoáng, lại nói tiếp:
- Bệnh này của phu nhân ta đã kéo dài nhiều năm chưa lành, nguyên bản vẫn tính là gia cảnh giàu có, cũng vì vậy mà không thể tả, để Lâm huynh đệ chê cười. Không biết Lâm huynh đệ có thể… có thể giúp phu nhân ta trị liệu hay không?
Vừa mới nhận ân huệ, thực không tiện mở miệng tiếp tục nhờ cậy. Nhưng bệnh tình của thê tử từng ngày từng ngày không thấy khá, mà những lời vừa rồi của Lâm Nhất, nghiễm nhiên là người am hiểu y đạo. Hồng Bán Tiên chỉ có thể cắn răng, bỏ qua mặt mũi, lên tiếng muốn nhờ.
Lâm Nhất nghe vậy cũng không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh đánh giá một nhà ba người Hồng Bán Tiên. Nhà này làm người thiện lương, để người sinh ra hảo cảm, đặc biệt là trong ánh mắt Thuyên Nhi chứa đầy ưu thương và quan tâm, hắn chỉ nhìn qua, trong lòng liền hiểu rõ. Chỉ là bệnh của Hồng phu nhân nên trị liệu thế nào đây?
Nhưng Hồng phu nhân nhíu mày, nhìn Hồng Bán Tiên nói:
- Phu quân thất lễ, lần đầu gặp mặt Lâm huynh đệ, sao có thể làm khó ân nhân như vậy!
Trong lòng Hồng Bán Tiên thấp thỏm, lúng túng nở nụ cười.
Lâm Nhất khoát tay nói:
- Ta có thể giúp được, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Hồng phu nhân chớ nghĩ nhiều!
Thuyên Nhi vội chạy ra ngoài, đảo mắt hai tay nâng cái bát sứ đi tới trước mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhận bát sứ, từ trong hồ lô đổ ra một chút Thiên Thu Phức, hương rượu phân tán. Hắn đưa bát sứ cho Hồng phu nhân nói:
- Này là rượu thuốc, thỉnh phu nhân uống thử một chút xem...
Một nhà ba người Hồng Bán Tiên đều không rõ trong rượu này có lý lẽ gì, nhưng Hồng phu nhân không chút nghĩ ngợi, tiếp nhận bát uống hết.
Rượu thuốc công hiệu như thế nào, để Hồng Bán Tiên và Thuyên Nhi lộ ra thần sắc mong đợi. Một lát sau, Hồng phu nhân giao bát sứ cho Thuyên Nhi, sắc mặt vàng vọt dĩ nhiên thoáng hiện một tia hồng hào. Nàng nhẹ than một tiếng, mắt lộ ra vui mừng nhìn Lâm Nhất nói:
- Rượu này thật kỳ diệu, một ngụm rượu xuống, cảm giác ngực trầm biến mất dần, thân thể cũng như có khí lực! Đã một hồi lâu lại không có ho khan!
Lâm Nhất lộ ra mỉm cười, Thiên Thu Phức này chứa đựng linh khí, có thể gột rửa lục phủ ngũ tạng, Hồng phu nhân chỉ là phổi tổn thương, nhiều năm hư hỏng, trải qua linh khí trong rượu bổ dưỡng, đã vượt qua vô số linh dược đại bổ.
- Trong nhà có đồ vật chứa rượu hay không?
Lâm Nhất hỏi.
Thuyên Nhi đã không còn rụt rè, mang theo tính trẻ con nhảy lên nói:
- Có, Lâm đại ca đợi chút, Thuyên Nhi mang tới ngay.
Vật trong hồ lô kia tuyệt không phải tầm thường, vợ chồng Hồng Bán Tiên dĩ nhiên biết được tâm ý của Lâm Nhất, trong ánh mắt tất cả đều là cảm kích.
Giây lát sau, Thuyên Nhi mang tới một bầu rượu bằng sứ trắng. Lâm Nhất nhận lấy, đổ tất cả rượu trong hồ lô vào. Bầu rượu không lớn, hơn nửa cân Thiên Thu Phức vừa vặn chứa đầy bầu rượu nhỏ.
Lâm Nhất đưa bầu rượu cho Thuyên Nhi, nàng cẩn thận tiếp nhận, chăm chú ôm ở trong ngực.
- Mỗi ngày uống một ly, thân thể của Hồng phu nhân sẽ từ từ khá hơn. Chỉ là rượu này không thể cất lâu, bằng không dược lực sẽ không còn.
Rượu này không có hồ lô chứa, linh khí trong rượu sẽ dần dần tiêu tán, Lâm Nhất sợ Hồng phu nhân không nỡ uống, lãng phí linh tửu sẽ làm trễ nãi bệnh tình, chỉ có thể hảo ý nhắc nhở.
- Đa tạ đại ân của Lâm huynh đệ, Hồng mỗ bái tạ!
Hồng Bán Tiên thi lễ.
Thuyên Nhi thấy thân thể mẫu thân như kỳ tích chuyển biến tốt, trong lòng kinh hỉ, cũng theo cha nói:
- Đa tạ Lâm đại ca!
Hồng phu nhân ở trên giường cũng muốn cảm tạ, nhưng Lâm Nhất vội nói:
- Việc này không cần nhắc lại, Hồng phu nhân còn phải nghỉ ngơi. Lâm Nhất ở chỗ này hơi bất tiện, vẫn là cáo từ trước!
Nói xong liền muốn rời khỏi.
Hồng Bán Tiên tiến lên ngăn cản Lâm Nhất, ngôn từ khẩn thiết:
- Đại ân không lời nào cám ơn hết được, nếu Lâm huynh đệ có việc, Hồng mỗ không dám cản trở, nhưng chung quy phải uống chén nước rồi đi cũng không muộn!
- Thuyên Nhi, mẹ đã đỡ rất nhiều, nơi này không cần ngươi hầu hạ, theo cha bồi tiếp Lâm đại ca đi!
Hồng phu nhân vội nói.
- Lâm đại ca...
Thuyên Nhi cũng lên tiếng giữ lại.
Lâm Nhất cảm giác thịnh tình không thể chối từ, liền cùng hai cha con Hồng Bán Tiên đi ra gian ngoài.
Hồng Bán Tiên móc ra chút bạc, nhìn Thuyên Nhi nói:
- Đi mua chút rượu và thức ăn, để ta và Lâm huynh đệ uống vài ly!
Uống nước đảo mắt thành uống rượu, Lâm Nhất vốn định khuyên can, nhưng cười cười lắc đầu không nói.
Cũng may trong khu dân nghèo có bán rượu, chỉ là rượu trắng, đơn giản nhưng giàu tình nghĩa.
Thuyên Nhi lấy chút thức ăn đi vào buồng trong, bồi tiếp mẫu thân.
Hồng Bán Tiên thì cùng Lâm Nhất ngồi đối diện, nâng chén uống cạn.
Lâm Nhất giống như quý nhân trong số mệnh gặp gỡ. Hồng Bán Tiên không dám thất lễ, ân cần nâng chén mời đối phương.
Dù sao đến cũng đã đến, ngồi chốc lát cũng không sao. Lâm Nhất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Hồng Bán Tiên đối ẩm.
Tửu lượng của Hồng Bán Tiên rất kém, sau khi uống mấy chén, sắc mặt đã đỏ bừng. Trong ngày thường ở bên đường kiếm sống, toàn bằng một cái miệng, tuy lúc này hơi say rượu, nhưng nói chuyện vẫn rất trật tự rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT