Tiểu Nhất thấy vậy cảm thấy thật kỳ diệu:

Đối với cậu, tạp ký Đông Du không thể nghi ngờ đã mở ra một cánh cửa kỳ diệu huyền ảo, cho thấy một thế giới tu tiên thần kỳ.

Từ trong tạp ký Đông Du, Tiểu Nhất biết cái túi gấm nhỏ kia chính là “Túi Càn Khôn” được tu sĩ sử dụng, nguyên liệu chế tạo khan hiếm nên bên trong do trận pháp giới tử tạo ra càn khôn. Tu sĩ dụng thần thức có thể dễ dàng điều khiển, nhỏ đến một hạt gạo, lớn như đá lớn đều có thể chứa vào bên trong.

Có cảm giác huyền diệu này là vì tu sĩ có thần thức. Quầng sáng giống như hạt đậu sau ấn đường là thức hải. Người có tu vi cao thâm, ý nghĩ thoáng động thì thần thức có thể đạt tới trăm dặm.

Cố kìm nén sự chấn động trong lòng, cậu cầm lấy một cái ngọc giản khác. Đây là quyển Bách Thảo Hối Soạn được phân ra hai quyển thượng và hạ. Trong quyển thượng thứ ghi lại không nhiều, Tiểu Nhất rất quen thuộc với những điều này. Bên trong ghi lại các loại đơn thuốc, cách điều chế và công dụng của các loại thảo dược trong thế tục.

Những gì trong quyển hạ kể thì cậu chưa từng thấy qua, bên trong nói tới một ít thiên tài địa bảo, cũng có vẽ các dược thảo còn phân ra số năm khác nhau thì hình dáng vẻ dược tính cũng khác nhau. Trong Bách Thảo Hối Soạn cuối cùng còn có phụ lục kể kỹ càng tỉ mỉ về mấy phương pháp luyện đan và thủ quyết chế luyện. Những điều này hẳn là do Huyền Nguyên chân nhân thu thập và tổng hợp thành.

Một thiên địa đã mở một cánh cửa về phía cậu. Mặc dù còn chưa thật sự bước vào, nhưng thiên địa phía ngoài cánh cửa kia quá thần diệu, đã làm Tiểu Nhất chấn động và bị thu hút.

Tiểu Nhất thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy miếng ngọc giản thứ ba.

-... Trời đất hỗn độn, người có âm dương nhị khí, gọi là một âm một dương. Thiên phú lại chia ra làm tiên thiên và hậu thiên. Người tiên thiên cũng là thuần dương; người hậu thiên là thuần âm. Trên dưới biểu hiện làm người sống giàu nghèo đều có số. Tổ khí tiên thiên, trong đó có vật mà không phải là vật, trong đó có tinh mà không phải là tinh...

... Ta khổ luyện hai trăm tuổi mới vừa nhập môn Trúc Cơ, lại dừng ở đây. Thiên đạo khó khăn không qua được... Thọ nguyên hết nên bị thiên đạo vứt bỏ...

Trời đất có linh vật, thế gian không có tiên thật sự...

Tiểu Nhất giật mình, chậm rãi để ngọc giản trong tay xuống.

Nguyên nhân thật sự khiến Huyền Nguyên Quan hưng thịnh cùng xuống dốc là câu đố về chuyện Huyền Nguyên chân nhân phi thăng. Tất cả sương mù dày đặc che phủ những điều này đã dần dần biến mất.



Huyền Nguyên chân nhân không rõ lai lịch. Lúc ông du lịch ở Đông Hải, may mắn gặp được cơ duyên, trải qua vô số khó khăn mới gia nhập trong tiên môn của Đại Hạ Quốc, trong lúc vô ý đã thu được truyền thừa tu luyện trong một động phủ.

Huyền Nguyên Quan tổ sư một mình khổ luyện hơn hai trăm năm, cuối cùng đột phá đến kỳ Trúc Cơ, tu hành gian khổ thế nào khó có thể nói nên lời.

Thọ nguyên có thời hạn mà đại đạo rất hiếm có!

Không biết sao Huyền Nguyên chân nhân rời khỏi Đại Hạ vân du đến lúc này, cũng ở sau vách núi đỉnh Tiên Nhân của Thái Bình sơn, trồng cây Tử Tinh Quả.

Tử Tinh Quả còn được gọi là tiên đan. Có người nói cây Tử Tinh Quả này chỉ mọc ra bảy quả. Theo lời đồn đại, tu sĩ ăn vào có thể tăng thêm tu vi, có khả năng đạp đất thành tiên. Người phàm ăn có thể có hiệu quả phạt lông tẩy tủy, thay da đổi thịt. Người tập võ ăn vào có thể củng cố, bồi dưỡng bản nguyên, tăng thêm công lực một giáp. Nếu như Tử Tinh Quả kết hợp với linh dược khác có thể luyện thành đan dược, là linh đan diệu dược để người tu tiên dưới kỳ Trúc Cơ đột phá tu vi.

Có lẽ là vì bảo vệ cây Tử Tinh Quả thụ này, có lẽ vì muốn truyền đạo cho dân chúng, mang tới ơn huệ cho quê hương, từ đó về sau Huyền Nguyên chân nhân lại mở môn nhận đồ đệ ở đỉnh Tiên Nhân, xây Huyền Nguyên Quan ở đây.

Nói vậy Huyền Nguyên chân nhân cho rằng có Tử Tinh Quả có thể nâng cao tu vi, chỉ là không chờ được đến ngày cây kết quả thì thọ nguyên tiêu hao hết, dẫn theo vô cùng tiếc nuối, tọa hóa ở đây. Ông không ngờ được cây Tử Tinh Quả thụ này từ nở hoa đến kết quả và chín thì phải trải qua hơn nghìn năm.

Đọc đến chỗ này, Tiểu Nhất thổn thức không ngừng. Cậu đã hiểu được biến hóa kỳ dị của thân thể mình là do nuốt Tử Tinh Quả kia.

Tuổi cậu còn nhỏ, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi dường như đã trải qua trăm ngàn năm thử thách. Đối với con đường tu tiên gian nan, cậu mơ hồ không nhận thức rõ, trong tâm tư thiếu niên hiếu động đã có thêm một phần nặng nề.

Trời đất có linh vật, thế gian không có tiên thật sự... Vậy thần tiên là có, hay không có? Thọ nguyên hết sẽ bị thiên đạo vứt bỏ... Người sống hai trăm tuổi cũng chỉ là mượn tuổi thọ của trời, vậy nên giải thích thế nào về chuyện bị thiên đạo vứt bỏ?

...

Ở ngọc giản phía sau, Huyền Nguyên chân nhân đánh dấu vật phẩm còn lại của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play