Mùa xuân đã đến, dưới bóng ngọn cây là gió thổi vô cùng mát mẻ, xung quanh truyền đến tiếng hoa lá nhẹ đung đưa, cùng với tiếng chim hót vang khiến người nghe vô cùng thoải mái.

Lâm Nhất nhìn Phương Thiên cười ha hả:

- Ai nói ta không có tu vi? Ngoài trái tim và tâm hồn, ta đương nhiên là người phương ngoại.

Nói xong, hắn lại loạng choạng đưa Tử Kim hồ lô ra, khoe khoang:

- Trên người ta không chỉ có một món bảo vật này, mắt đạo hữu thật vụng về.

- Ừ, trâm cài tóc của ngươi cũng không tầm thường đâu, là linh khí sao?

Thấy lời nói Lâm Nhất thoải mái, hài hước, không biết sâu cạn mà khoe khoang, Dược Nhi vô cùng hứng thú, nhịn không được cười nói. Tiểu Lan cũng nhìn trâm gài tóc hắn đánh giá, thâm sâu gật đầu.

- Hừ, đến từ gia tộc suy tàn, hoặc môn phái nhỏ nhiều người, đừng tưởng có một hai kiện linh khí thì giỏi. Ngươi cứ rêu rao như vậy, nếu gặp kẻ xấu chẳng khác nào rước họa vào thân. Còn nữa, nói khoác mà không biết ngượng, cái gì mà ngoài trái tìm và tâm hồn, chuyện về Dương Châu sợ ngươi còn chưa nghe qua.

Phương Thiên cười nhạo hắn.

- Ta nói với ba vị này, đừng coi thường người khác, ta nghe nói Lương Châu Thiên Đạo môn cùng Thư Châu Đạo Đạo Tề môn có mâu thuẫn, còn sau đó thế nào... Chuyện này... Là đại sự khó xác nhận.

Lâm Nhất nghiêm túc nói.

- Hứ.

Phương Thiên giễu cợt:

- Tin vỉa hè, biết một không biết hai, ngươi còn không biêt xấu hổ sao còn nói lung tung?



- À, đây chính là đại sự Cửu Châu Tiên môn, gia tộc cùng Tiên Phường sớm có lời đồn nhưng khó nghe ngóng được. Sư huynh kiến thức rộng rãi, không ngại nói nghe một chút.

Miệng nhỏ nhắn của Dược Nhi chu lên, kinh hô một tiếng, nhanh chóng ném hứng thú vừa rồi qua một bên, cùng Tiểu Lan hào hứng muốn sư huynh nói một chút.

- Ha ha, sư muội bình tĩnh chớ nóng, ta biết được từ miệng sư phụ...

Thần sắc Phương Thiên ung dung rất nhiều, không chút hoang mang đưa tay vuốt râu ngắn, không thèm để ý đến Lâm Nhất, nói tiếp:

- Lời đồn không đúng. Việc này đã được nhiều Tiên môn trưởng bối chứng thực...

Nói xong một loạt, y lại liếc mắt nhìn Lâm Nhất, thấy hắn vừa uống rượu vừa tươi cười.

Ho nhẹ một tiếng, Phương Thiên lại nói tiếp:

- Đạo Đạo Tề môn Lỗ Nha, phá hủy Ma mộ Thiên Đạo môn cướp đi Thiên Đạo Ma Tháp, chọc Thiên Đạo môn giận dữ. Tổ sư Tùng Vân Tán Nhân xuất môn ba mươi sáu Nguyên Anh cao thủ, đến cửa phạt tội.

Tổ sư Văn Bạch Tử Đạo Đạo Tề môn nghe thế vô cùng sốt ruột, nhưng người đã tiến tới cửa sao chịu nhận sơ suất? Mà Tùng Vân Tán Nhân là người nổi tiếng có tính tình nóng nảy, sao có thể chịu thua thiệt như vậy nên quyết không bỏ qua. Cuối cùng, hai bên dưới Tề Vân sơn triển khai một trận đại chiến...

Trước cửa Đạo Đạo Tề môn có Văn Bạch Tử tổ sư tọa trấn, tự nhiên mười phần phấn khích. Mà Ma mộ bị hủy, Thiên Đạo môn lại bị người ta đào phần mộ tổ tiên, Tùng Vân Tán Nhân mang cao thủ tức giận mà đến, sát khí ngập trời.

Sau cùng, trận đại chiến này kéo dài hơn một năm, khiến hai bên bị thương khá nghiêm trọng. Trong chốc lát Thiên Đạo môn không chiếm được tiện nghi nên liền vây quanh Tề Vân sơn, chỉ cần thấy tu sĩ Đạo Đạo Tề môn, tu vi cao thấp thế nào, đều chém hết.

Có thể nói đó là một thảm cảnh, lần này nghe nói Văn Bạch Tử chiến đấu ác liệt cùng Tùng Vân Tán Nhân, hai người không phân thắng bại. Cuối cùng đành phải giao ra Thiên Đạo Ma Tháp, mà đối phương đánh lâu sinh ra mệt mỏi, nên cũng tạm thời lui binh, cũng tuyên bố sau này quyết một trận tử chiến.

Phương Thiên kể vô cùng sinh động, hai nữ tử nghe đến say mê. Mà ngồi đối diện cùng ba người, Lâm Nhất cũng uống một ngụm rượu, khóe miệng nhếch ra nụ cười khổ.

Không nói đến cái này là thật hay giả, chỉ cần nghe đến trận chiến của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ cũng khiến cho người nghe chấn động. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ còn muốn đến Hóa Thần, sẽ không liều mình liều sống liều chết. Không ai muốn sơ xuất mà bỏ qua ngưỡng cửa cơ duyên kia. Nghe thấy Văn Bạch Tử cùng Tùng Vân Tán Nhân quyết đầu một trận không màn sống chết, không chỉ ngoài duyên cớ cừu hận, chắc có lẽ còn vì tu vi cao vô vọng, nên mới buông tay đánh một trận thỏa thích.



Văn Bạch Tử, ta với ngươi không quen không biết, Lỗ Nha, ta với ngươi không oán không thù. Thế mà hai thầy trò các ngươi hao tổn tâm cơ hại ta, có bao giờ sẽ nghĩ tới hại người sẽ hại mình không? Ha ha, thiên đạo này tuy nhìn không được, sờ không được nhưng tuần hoàn không ngừng.

- Sao ngươi lại cười như thế?

Tiểu Lan thấy Lâm Nhất cười một mình, nhịn không được trách mắng:

- Bao nhiêu người vì trận chiến này mà thân vẫn đạo tiêu, bọn ta vì người trong đồng đạo, trong lòng có sự cảm thông.

- Sư tỷ nói phải, có lẽ hắn còn không hiểu được tiên đồ nhiều trắc trở thế nào...

Dược Nhi nhìn Lâm Nhất, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phương Thiên cũng xem thường cười ha hả nói:

- Hai sư muội nói sai rồi, hắn không phải là người trong đồng đạo chúng ta, đó là...

Y còn chưa dứt lời, vội vươn tay chỉ lên bầu trời kinh ngạc nói:

- Truyền âm phù? Ai cho gọi bọn ta...

Mấy người bên trong nhà lá đều ngẩng đầu nhìn lên, một vệt sáng từ không trung truyền đến. Phương Thiên đích thân đi đón, lưu quang lóe lên nhanh chóng biến mất. Y cùng hai sư muội đều ngẩn ra, đạo nhân trẻ tuổi kia đang cầm một viên truyền âm phù trên tay.

- Thật vô lễ, ngươi lại... Phương Thiên không biết nói gì. Truyền Âm phù chỉ có tác dụng dùng để gọi tu sĩ, ngươi một đạo nhân phàm tục đến xem náo nhiệt gì chứ? Y đang định phát tác, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, cương cứng tại chỗ, ngay cả di chuyển cũng không dám. Cái nhìn tùy ý của đối phương đúng là uy thế vô thượng, khiến cho người khác không thể nào chống cự.

Lâm Nhất vẫn yên lặng ngồi đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua ba người người kia. Chỉ trong nháy mắt, linh lực truyền âm ngọc giản hao hết, phanh một tiếng hóa thành mảnh vụn. Đuôi mày hắn khẽ nhướn lên, khóe miệng giương lên, tay áo phất ra chậm rãi đứng dậy, cười nói:

- Nhận được lời mời, tặng vò rượu xem như lòng biết ơn. Ngày xuân vừa đến, các ngươi đừng bỏ qua cảnh đẹp này, ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play