Liên tiếp nhiều ngày, Lâm Nhất đều ở trong Xa Mã đại viện không có ra ngoài. Ban ngày làm xong công việc, liền cùng ba người Hồ Vạn tắm nắng, nói giỡn pha trò. Buổi chiều thì một người không ngừng thử nghiệm hoàn thiện Ẩn Linh Thuật.
Bất tri bất giác, Lâm Nhất tới Thiên Long Phái đã qua nửa tháng.
Ngày hôm đó, Lâm Nhất giống như bình thường, dậy thật sớm, bỏ thêm cỏ khô, thay nước cho ngựa. Vừa làm xong đã bị Văn Luân kéo ra cửa viện.
- Vì sao chỉ có một mình sư huynh?
Lâm Nhất vừa đi vừa hỏi, ba người kia luôn đi một nhóm, như hình với bóng a.
Văn Luân nháy mắt, khinh thường nói:
- Ngươi còn không biết hai người bọn họ, một cái muốn tích góp tiền trợ cấp gia đình, một cái muốn tích góp tiền cưới vợ! Ai có thể hào hiệp, không có lo lắng như ngươi ta!
Hai người vừa đi vừa nói, ra khỏi sơn môn. Lâm Nhất bị Văn Luân dẫn đi bốn năm dặm đường, đi tới cái chợ ở dưới sơn môn.
Chợ không lớn, nhưng tửu quán khách sạn gì đó đều đầy đủ hết. Đi dạo phần lớn là đệ tử Thiên Long Phái, hôi sam chiếm đa số. Tình cờ cũng có đệ tử lam y và đệ tử thanh sam chen lẫn ở giữa, từng cái từng cái thần tình kiêu căng, giống như hạc giữa bầy gà.
- Nơi này do dân miền núi và người nhà của đệ tử trong môn phái tụ cư thành. Tuy chợ nhỏ, nhưng cái gì cần có đều có.
Văn Luân chắp hai tay sau lưng đi dạo. Nơi này vẫn là lần đầu đến, Lâm Nhất đi theo phía sau Văn Luân, con mắt đánh giá bốn phía.
Văn Luân xe nhẹ chạy đường quen, trực tiếp tìm được cửa hàng. Hắn mua chút mứt quả, thịt khô… bao một túi lớn, ôm vào trong ngực, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc không có thịt hươu xấy khô. Quay đầu lại phải giấu kỹ, bằng không thì bị hai người kia nghe thấy được, đảo mắt sẽ không còn.
Lâm Nhất đang suy nghĩ miên man, thấy Văn Luân nhấc tay ra hiệu, hắn vội chối từ.
- Người thấy có phân, nếm thử đi!
Văn Luân nhiệt tình mời.
Lâm Nhất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy một mảnh bỏ vào miệng nhai, mùi vị cũng không tệ lắm. Ai biết Văn Luân lại giơ một đống đồ vật đưa tới.
Lâm Nhất xua tay nói:
- Sư huynh, cảm tạ, nếm thử như vậy là đủ rồi.
Thấy Lâm Nhất thật sự không thích đồ ăn vặt, Văn Luân không khách khí nữa. Tìm một quán trà, bảo tiểu nhị cho ấm trà, hai người nghỉ tạm một lúc.
Lâm Nhất đánh giá bốn phía, nơi này nói là quán trà, còn không bằng nói là cái lều. Chung quanh ngược lại có vải mành che mưa che gió, hai ba cái bàn gỗ, chỉ có hai khách nhân là Văn Luân và mình.
Một cái bếp nấu gác ở trước cửa hàng, ấm nước xoạt xoạt bốc hơi nóng, bên cạnh thả mấy cái ấm trà bát trà. Tiểu nhị kiêm chưởng quỹ là một hán tử tầm ba mươi tuổi, vóc người không cao, lại có vẻ rất đầy đặn.
Văn Luân nâng chung trà lên húp một cái, nhìn tiểu nhị nói:
- Nguyên lai nơi này là của một lão đầu a, hắn chạy đi đâu rồi?
Nghe Văn Luân nói như thế, ánh mắt Lâm Nhất cũng quét về phía tiểu nhị.
Thần sắc tiểu nhị hình như có bất an, cúi đầu khom lưng nói:
- Nguyên lai khách quan là khách quen nơi này, trách không được sẽ hỏi đại bá của ta. Nơi này là cửa hàng của đại bá ta, nhưng hắn bị phong hàn, đang ở nhà nghỉ ngơi. Trong nhà chỉ có ta rảnh rỗi, nên tới giúp đỡ chăm nom mấy ngày.
Văn Luân lại ăn khối mứt, không thèm để ý gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, ha ha!
Tiểu nhị cũng cười bồi, ánh mắt liếc về phía Lâm Nhất, vừa vặn đụng phải ánh mắt của đối phương, làm đầu hắn co rụt lại, nở nụ cười khiêm tốn, xoay người đi thu thập bát trà.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm bóng lưng của tiểu nhị, hắn hơi nhướng mày, chậm rãi nâng chung trà lên.
Trước cửa hàng lướt qua một bóng người, tiểu nhị ngẩng đầu đánh giá người tới, nhưng không lên bắt chuyện, lại cúi đầu vội vàng việc trong tay.
Người đến hơi dừng bước, liếc về phía Lâm Nhất và Văn Luân, mắt lộ ra oán hận, quay đầu liền đi.
Văn Luân đang thưởng thức mỹ thực, căn bản không để ý có người. Mà Lâm Nhất thì cúi đầu uống trà, làm như không có phát hiện động tĩnh ngoài cửa hàng.
- Hôm nay đến sớm, bằng không thì có thể đi tửu lâu mua chút rượu và thức ăn đỡ thèm.
Văn Luân châm trà cho Lâm Nhất, thần tình dạt dào.
Lâm Nhất hiếu kỳ nhìn về phía Văn Luân hỏi:
- Nếu không về ăn cơm, không cần báo cho Bì Đại ca sao?
Văn Luân lắc đầu, không để ý lắm nói:
- Không cần, trước khi trời tối trở lại là được.
Hắn lại nhìn về phía Lâm Nhất cười khà khà nói:
- Nếu hai người Hồ Vạn Trầm Đinh biết được ngươi ta ở đây uống rượu, còn không thèm chết bọn hắn.
Lại uống một chén trà, Văn Luân chắt lưỡi, mắt chuyển động vài vòng. Hắn nghĩ thầm, rượu và món ăn cũng không tiện nghi, tiền bạc trên người mình không nhiều, mà Lâm sư đệ mới lĩnh lương, nhưng đi tới chợ cái gì cũng không mua, sợ là cũng không phải người hào phóng gì.
Nghĩ đến đây, Văn Luân không khỏi hứng thú đần độn nói:
- Nhưng như vậy có vẻ ngươi ta không phóng khoáng! Thôi, lần sau gọi bọn họ cùng đi!
Lâm Nhất mỉm cười không tỏ rõ ý kiến. Lúc này, ở ngoài cửa đi vào một người, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn.
- Vừa nãy đi ngang qua nơi này, ngược lại không để ý, không ngờ là Lâm sư đệ ở đây. Việc lớn không tốt...
Người đến dáng dấp thất kinh nói.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, trên mặt mang theo không rõ hỏi:
- Chuyện gì để Kim sư huynh kinh hoảng như vậy?
Người đến là Kim Khoa, sắc mặt hoảng sợ, tựa như tâm có lo lắng. Hắn đi đến phụ cận, đè thấp âm điệu, vẻ mặt khẩn thiết nói:
- Sáng sớm hôm nay, ta mời Hứa sư muội tới đây du ngoạn, lại đi chợ ngắm cảnh. Không ngờ sư muội không cẩn thận, bị độc xà cắn thương, thoáng qua liền ngã ở trên mặt đất. Sự tình bất ngờ này, ngu huynh chưa bao giờ gặp qua, phải làm sao bây giờ đây?
Kim Khoa xoa xoa hai tay, dáng dấp hoang mang lo sợ.
Lâm Nhất nhìn Kim Khoa, suy tư nói:
- Trên chợ có đệ tử tuần sơn, sư huynh có đi khẩn cầu hỗ trợ chưa?
- Ta nào dám? Còn sợ việc này bị môn phái trách phạt đây! May mắn vừa vặn gặp được sư đệ! Sư muội ngã ở trong rừng cây, sinh tử chưa biết! Này làm sao cho phải! Sư đệ có biện pháp nào trì hoãn việc này không.
Kim Khoa lòng như lửa đốt, âm điệu cũng run rẩy lên, thần sắc khẩn thiết cầu khẩn.
Lâm Nhất trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:
- Tiểu đệ liền đi về tông môn thỉnh giáo, sư huynh đến trông sư muội, quay đầu lại ta dẫn người đi tìm, như vậy được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT