Lâm Nhất đi vào động phủ của Thiên Chấn Tử, nhìn bốn phía, thấy nơi này xấp xỉ với bên mình, cũng trống rỗng và đơn sơ, nhưng phía đối diện chủ nhân có thêm một bồ đoàn, chắc cho khách ngồi.

Thiên Chấn Tử vươn tay mời, cười to bảo:

- Ha ha! Chẳng lẽ ghét bỏ nơi này nghèo quá?

Cách nhau cỡ trượng, Lâm Nhất ngồi xuống bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Chấn Tử, mỉm cười nói:

- Lòng có trăng sáng thì mây mờ gió thổi.

Nhìn Lâm Nhất trước mắt mình, Thiên Chấn Tử vô cùng vừa lòng:

- Ha ha ha! Lòng không dính bụi trần mới có thể làm theo ý mình! Lâm trưởng lão là người cùng chí hướng với chúng ta!

Lâm Nhất hơi cau mày, thầm nghĩ câu đối đáp này trái ý nhau, ta đang nói chỉ cần tâm tình bình hòa thì như có trăng sáng trong lòng, bầu trời trong suốt như tẩy, ở đâu đều như nhau. Nhưng ý của vị này là lòng không gánh nặng, vẫn theo ý mình, thích gì làm nấy. Tuy đại ý giống nhau, đều là làm việc theo ý mình nhưng chấp niệm thì khác, sao có thể bảo là người chung chí hướng được?

Thiên Chấn Tử cười hiền hòa, càng cười càng khó xem:

- Ha ha ha! Chắc chắn là vậy, tuy tính cách của hai chúng ta khác xa nhau nhưng phong cách làm việc không khác bao nhiêu, cái này gọi là chung đường chung lối, thấy có đúng không?

Lúc này nơi đây, tình cảnh này, dù không chung đường thì cũng phải chung lối.

Lâm Nhất bĩu môi, bất đắc dĩ gật đầu. Người trước mắt khí sắc không tệ, chẳng lẽ đây là lý do lão đóng cửa ru rú trong động phủ nhiều ngày?

Hắn ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi:

- Vết thương của Thiết Thất sao rồi?

Thiên Chấn Tử ngừng cười, vuốt râu dài:

- Hiện giờ đã không đáng lo, nếu không nhờ ngươi ra tay cứu thì hắn không còn mạng sống. May mắn lão phu mắt thấu suốt nhìn được vàng, chứ không thì lỗ to.

Thiên Chấn Tử ngừng lời, hình như không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm đó, lão nhìn Lâm Nhất chằm chằm, nói:

- Ngươi đồng ý đến Đoạn Ngọc Sơn phong khiến lão phu rất vui mừng.

Thiên Chấn Tử móc một miếng ngọc giản ra, hơi trịnh trọng đưa qua, nói thêm:

- Tuy thiên lôi pháp này không đầy đủ nhưng rất khó kiếm được, nếu không vì hôm đó ngươi cố gắng xoay chuyển thì lão phu không nỡ đưa tặng.

Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản nhưng không xem kỹ, chắp tay cảm ơn.



Thiên Chấn Tử cứ nghĩ sẽ nhận được phản ứng mừng rỡ của đối phương, nào ngờ hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khiến người cụt hứng. Thiên Chấn Tử nhìn ngọc giản trong tay Lâm Nhất, rất là không nỡ tặng người.

Thiên Chấn Tử bất mãn lắc đầu nói:

- Đừng xem thường lôi pháp này, am hiểu sâu đạo này rồi thì miễn bàn tới dùng nó ngăn địch, ít nhất ứng đối thiên kiếp khi kết anh sẽ bớt rắc rối hơn.

Đuôi mày Lâm Nhất nhúc nhích, thuận miệng hỏi:

- Pháp này có thể sánh bằng thiên kiếp?

Lâm Nhất biết khi kết anh, Hóa Thần sẽ có thiên kiếp buông xuống, nhưng không rành lắm.

Thiên Chấn Tử lườm hắn một cái, hầm hừ nói:

- Ngươi nằm mơ đi! Nếu lôi pháp này có uy lực một phần của thiên kiếp đủ cho lão phu hoành hành Cửu Châu, lão tử còn lâu mới chịu truyền lại cho ngươi.

Lâm Nhất cười gượng chờ nghe tiếp.

Thiên Chấn Tử vuốt râu dài, cố giữ kiên nhẫn nói:

- Tu sĩ kết anh sẽ gặp chín thiên lôi buông xuống, đây là thiên kiếp ‘nhất cửu’. Hóa Thần thì gặp thiên kiếp ‘nhị cửu’. Đừng nói chín thiên lôi, một thiên lôi đủ để hủy thiên diệt địa. Theo lão phu biết trong mỗi thiên lôi chia sức mạnh khác nhau. Ngoài ngũ hành còn có lực lượng chí dương và chí âm, chậc chậc, thật lợi hại, sau này ngẫm lại lão phu sợ chết bỏ.

Nói đến đây nét mặt Thiên Chấn Tử thoáng hiện vẻ khủng hoảng.

Lâm Nhất ngắt lời lão, hắn hỏi:

- Sau Hóa Thần còn có thiên kiếp gì không?

Thiên Chấn Tử thuận miệng trả lời:

- Sao ta biết.

Chốc lát sau, lão vung ống tay áo, tức giận nói:

- Đừng xen lời, lão phu đang có hứng nói! Ngươi không sợ thiên kiếp?

Lâm Nhất cười cười:

- Ta sợ! Nhưng thiên kiếp cách ta còn xa.

Hắn tự giễu bảo:

- Người không biết không sợ, đang cần cao nhân tiền bối chỉ điểm.



Câu này nghe bùi tai.

Thiên Chấn Tử hừ một tiếng, nói tiếp:

- Người có thể tu đến thiên kiếp khá hiếm hoi, người thành công độ kiếp mười người không còn lại ba là đủ biết chín thiên lôi lợi hại. Thiên lôi pháp của ta lấy ý ngũ hành, tình cờ phù hợp đạo thiên lôi nên cho người độ kiếp có nửa phần may xoay sở.

Thiên Chấn Tử nhìn Lâm Nhất, khẽ hừ một tiếng:

- Chỉ riêng nửa phần cơ may xoay chuyển này đủ khiến nhiều người thất bại trong gang tấc.

Lâm Nhất đồng ý với lời của Thiên Chấn Tử, người có thể tu đến thiên kiếp thì cách Nguyên Anh có một bước, một bước đó như lạch trời, bước qua thì thành tu vi Nguyên Anh, sẽ có ngàn năm thọ nguyên. Lỡ không độ kiếp thành công thì hình hồn đều tiêu, tu luyện mấy trăm năm một thoáng hóa thành hư ảo.

Xem ra Thiên Chấn Tử không phải loại người hẹp hòi giấu diếm, sau này nên thỉnh giáo nhiều hơn mới được. Lâm Nhất nghĩ vậy, cất ngọc giản, chắp tay với đối phương để cảm ơn lần nữa.

Thiên Chấn Tử đắc ý cười lớn:

- Ha ha ha!

Lâm Nhất thừa dịp này ngắm kỹ đối phương. Môn chủ của Thiên Chấn môn sắc mặt đen vàng, mày rậm như chổi, mắt hổ dữ dằn, trông dáng vẻ hung tợn đáng sợ, nét mặt kiêu căng gian xảo. Nhưng khi lão cười thì không mất sự hào sảng.

Thiên Chấn Tử vuốt râu lắc đầu, cố ý nói lấp lửng:

- Như lời ngươi vừa nói, lúc này bàn chuyện độ kiếp còn sớm.

Mắt Lâm Nhất lóe tia sáng, hỏi:

- Tiền bối ám chỉ điều gì?

Thiên Chấn Tử khen ngợi nhìn Lâm Nhất, lẩm bẩm:

- Ngươi thông minh hơn Thiết Thất nhiều, tiếc rằng không chịu kêu ta là sư phụ.

Thấy đối phương cười cười, lão gật gù bảo:

- Ngươi đoán đúng, cần có tu vi trên Nguyên Anh mới được đi Hậu Thổ tiên cảnh.

Lâm Nhất kinh ngạc hỏi:

- Tu vi từ Nguyên Anh trở lên? Lúc này ta mới chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, e rằng vô duyên với Hậu Thổ tiên cảnh.

- Nếu ngươi tin như vậy thì lão phu không còn lời nào để nói, nhưng mà . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play