Lâm Nhất không bay tới trước mà quay ngược về. Định Hải tông không đáng lo, chỉ sợ Công Dã Kiền nghe tiếng gió tìm đến. Hắn mất gần tháng mới thoát khỏi cao thủ Nguyên Anh này, thiệt tình không muốn chọc vào rắc rối.
Không biết Huyền Thiên môn có tìm được di hài của Huyền Thiên Thượng Nhân không? Muốn tìm nơi một tu sĩ vùi thây trong biển rộng mênh mông đúng là nói dễ hơn làm. Lâm Nhất đã biết vị trí chính xác, hắn không ngại tìm đến nhìn xem, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.
Lâm Nhất muốn biết càng nhiều điều liên quan Cửu Châu.
Ham nhanh thì sẽ không được gì, thà chạy đường vòng xa chút, đi từ từ.
Lâm Nhất vòng qua khu vực biển Bích Dao nơi có Định Hải tông, tâm tình của hắn bình thản nhiều. Hắn ngự kiếm về phía đông, bay sâu vào biển cả.
Dọc đường gặp bão biển Lâm Nhất liền bay lên cao lướt qua tầng mây, bỏ lại mọi thứ ở dưới chân. Tình cờ gặp đảo biển hắn sẽ đáp xuống nghỉ ngơi hai ngày rồi xem bản đồ của Định Hải, phân rõ phương hướng sau đó đi tiếp.
Một tháng sau, nơi cho Lâm Nhất đặt chân càng lúc càng ít, hắn đành vừa ngự kiếm phi hành vừa cầm linh thạch phục hồi thể lực, chậm rãi đi ngược lại về phía bắc.
Lúc này bên dưới là nước biển bao la mênh mông như mãi mãi không có tận cùng. Một mình một người bay suốt thì thật là khô khan chán nản. Lâm Nhất như trở về lúc đi thuyền vượt biển, điều có thể làm là thẳng tiến tới trước, đi mãi.
Mỗi khi mặt trời mọc ở phía đông, trăng sáng nhô lên từ biển là Lâm Nhất sẽ nhìn thật lâu, lẳng lặng cảm nhận âm dương luân chuyển, sinh cơ thiên địa qua lại không dứt. Hắn như ngôi sao cô đơn phía chân trời kéo vệt sáng sắc bén mà cô độc mờ nhạt bay qua, đi tìm vĩnh hằng thuộc về mình.
Ngày qua ngày, uể oải vọt đến không thể cưỡng lại, không phải vì thể lực của hắn yếu mà là mệt về tâm thần. Lâm Nhất có rất nhiều cách giải quyết, né tránh, hoặc nghỉ ngơi, nhưng hắn không muốn dừng lại. Tay Lâm Nhất cầm tử kim hồ lô, thân hình ngự kiếm bay đi có chút tiêu sái, uống một hớp rượu đã vượt trăm dặm đường, bóng dáng cô độc. Đừng nói phong nguyệt vô biên, phía sau bóng dáng đi đơn độc, cô quạnh vắng vẻ.
Lại qua hơn tháng trời, tìm mãi đến cuối tháng bảy, Lâm Nhất đã vòng một đường lớn trên biển rồi dần ngừng lại, lấy một miếng ngọc giản ra.
Theo dấu hiệu trên bản đồ thì đi về phía tây bên tay trái chừng tám vạn dặm là Bích Dao đảo của Định Hải tông, đi về phía đông bên tay trái hai mươi vạn dặm là thông hướng Vô Định Hải. Vạn dặm xa ngay trước mặt Lâm Nhất là nơi năm xưa Huyền Nguyên Chân Nhân (Khải Nguyên) tìm được di hài của Huyền Thiên tổ sư.
Bôn ba hơn hai tháng, không rõ tình hình phía trước thế nào, Lâm Nhất không tùy tiện chạy đi tiếp. Hắn thu về phi kiếm dưới chân, từ trên cao rơi thẳng xuống, sóng biển nhẹ nhàng tách ra, hắn rơi thẳng tới đáy biển.
Lâm Nhất thi triển Tị Thủy Chú, như cá vào biển.
Khi bốn phía rơi vào hắc ám, Lâm Nhất vẫn cảm nhận gánh nặng không chỗ không ở, khiến lòng người hoảng sợ. Lâm Nhất vận dụng vẩy rồng hộ thể, xuống khoảng ba ngàn trượng mới chạm đáy biển.
Thỉnh thoảng có cá biển lạ bơi qua, to thì hơn mười trượng, nhỏ thì chưa được một tấc, đủ loại cá lạ khiến Lâm Nhất không kịp xem. Lâm Nhất không quan tâm chúng nó, tiếp tục lặn sâu thêm hai, ba mươi trượng mới đào cái hố, bày ra trận pháp rồi điều tức thổ nạp.
Lâm Nhất nghỉ ngơi mười ngày lấy sức, sau đó chém sóng nhảy ra mặt biển. Hắn không dám khinh thường, không dùng phi kiếm nữa mà thu giấu linh lực toàn thân, vận dụng thuật Phong Độn bay tới trước.
Qua nửa ngày, Lâm Nhất đến nơi đánh dấu trên bản đồ, thầm ngạc nhiên. Phạm vi năm trặm dặm trên mặt biển phía trước có mấy ngàn đảo lớn nhỏ khác nhau, rậm rạp như sao trên trời. Khiến Lâm Nhất bất ngờ không phải vì những đảo đá ngầm quá nhiều mà có bóng người ẩn hiện trên đó, là tu sĩ đến từ Huyền Thiên môn.
Khu vực này là nơi Huyền Thiên Thượng Nhân vùi thây, không lẽ Nhạc Thành Tử cũng có bản đồ tương tự? Không đúng, nếu thật sự như vậy thì tại sao tu sĩ Huyền Thiên môn tìm kiếm lung tung ở đây?
Lâm Nhất cẩn thận ẩn trong không trung quan sát bên dưới. Những tu sĩ trải rộng tứ phương, sử dụng thần thức tra xét phạm vi mấy trăm dặm, bên trong không có bóng dáng Nhạc Thành Tử và Yến Khởi, càng không thấy Công Dã Kiền đâu. Chắc đây là nhóm người từ Huyền Thiên môn đi thẳng đến hướng đông, muốn tìm tung tích của Huyền Thiên Thượng Nhân.
Có nhiều đảo đá ngầm nhưng không chịu nổi nhiều người sưu tầm, không lẽ bản đồ sai lầm?
Nếu là trước kia thì Lâm Nhất sẽ quay về ngay, nhưng bôn ba hơn hai tháng, một mình chạy mấy chục vạn dặm trên biển, hắn không muốn từ bỏ dễ vậy.
Lâm Nhất vẫn theo dấu hiệu trên bản đồ, né tránh thần thức trải thảm, chậm rãi bay tới bên trên khu vực biển này. Bên dưới dày đặc đảo đá ngầm, nhìn gần thì không thấy tu sĩ qua lại. Lâm Nhất nhìn chằm chằm, đây là đá ngầm cao mười mấy trượng, rộng mấy chục trượng, không thấy có gì khác lạ.
Đây chỉ là một đảo đá ngầm tầm thường, không chút bắt mắt, không phải nơi tốt để ở lại. Nếu không phải trên bản đồ đánh dấu kỹ thì Lâm Nhất đã chẳng chú ý tới chỗ này. Một lát sau, hắn vẫn không thấy có gì lạ, bắt đầu tra xét bốn phía đá ngầm.
Đảo đá ngầm có chỗ hõm to cỡ trượng khiến nước biển vỗ từng đợt bọt sóng. Lâm Nhất nhìn chăm chú, Huyễn Đồng thoáng hiện. Chợt có thần thức quét qua, Lâm Nhất không dám ở lâu, vội nhảy vào nước.
. . .
Cùng lúc đó, trên đảo biển cách ba ngàn dặm có hai, ba mươi người đang canh giữ, là tu sĩ của Huyền Thiên môn và Chính Dương tông. Lãnh Thúy, Lăng Bá, Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo, Thi Chư, các cao thủ đều có mặt ở đây. Hai người đứng trên đỉnh núi nhỏ gần đó từ trên cao nhìn ra xa là Nhạc Thành Tử và Yến Khởi.
Yến Khởi uể oải nói:
- Đã qua hơn hai tháng nhưng không thấy bóng dáng, chẳng phải là chờ vô ích sao?
Bầu trời bị hoàng hôn nhuộm đỏ, ánh đỏ nước biển trông rất đẹp. Nhưng Yến Khởi đã nhìn chán cảnh tuyệt đẹp này, chỉ lo suy nghĩ tiểu tử kia có xuất hiện hay không.
Nhạc Thành Tử nhìn ra xa, nghênh hướng phương đông buông ánh chiều tà thản nhiên nói:
- Vốn tưởng khách đến từ phương tây, nhưng chờ mãi không thấy đến, chắc hắn đi đường vòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT