Lâm Nhất khẽ thở phào, thầm may mắn.

Khoảnh khắc bị Kim Long Thủ của Vệ Tòng trói buộc, Lâm Nhất gắng sức vùng vẫy, sát khí đọng trong người bị đánh tan, kinh mạch toàn thân thông suốt. Giây phút thức hải hơi mở ra, Lâm Nhất động ý niệm lấy ra Sái Mang. Hắn mới ném gậy sắt đi, hai tay đã mất đà, nếu lại gồng sức e rằng sẽ bị thua. Thế là óc Lâm Nhất lóe tia sáng, chợt nhớ một vật mang bên mình, đó là nỗ nhỏ mà hắn luôn mang theo.

Sái Mang như kim như mũi tên, vừa lúc mượn sức từ cung nỏ. Lâm Nhất đặt Sái Mang vào khe rãnh để tên của nỗ nhỏ, giơ tay bắn ra ngay.

Sái Mang trải qua đan hỏa rèn luyện vốn là vật nham hiểm, nó đánh lén khiến người khó đề phòng. Nhờ sức dây nỗ, ‘kim nhỏ’ dài bảy tấc này như được pháp lực thêm vào, sắc bén mà nhanh chóng, Công Dã Bình bị bất ngờ nên trúng chiêu.

Tấn công lúc địch chưa chuẩn bị nhưng không thể bỏ quên an toàn của bản thân, khoảnh khắc có thể dùng thần thức thì Lâm Nhất lấy Huyền Thiên Thuẫn ra ngay. Đáng tiếc đã muộn, tuy trong lúc nguy cấp hắn giữ được mạng sống nhưng vẫn bị phi kiếm đâm mạnh. Lực lượng Long Đan gặp mạnh thì càng mạnh, linh lực thô bạo tràn ngập tứ chi bách hài, cắn nuốt mọi thứ có gan làm chướng ngại vật, dù là đòn tấn công từ bên ngoài hay sát khí trong người Lâm Nhất.

Lâm Nhất cưỡng ép nuốt xuống tụ huyết, phát hiện hơi thở thông thuận, linh lực thông suốt, tức là hắn bị thương nhẹ nhưng tu vi không bị ảnh hưởng.

Mới qua vài giây Lâm Nhất đã vùng lên đánh chết Công Dã Bình, trong quá trình nhìn như hỗn độn nhưng dứt khoát liền mạch, thâm ảo, chẳng qua là lấy mạng đổi mạng.

Lâm Nhất giơ ngang gậy sắt, nói với Vệ Tòng:

- Luôn có kẻ lặp đi lặp lại dồn ép ta vào cái chết, Trịnh Nuyên là thế, Công Dã Bình cũng vậy. Trước mắt còn có ngươi nữa! Ngươi tìm ta báo thù là lẽ đương nhiên, ta sẽ dùng mạng sống ra liều . . .

Nhìn bộ dạng bình tĩnh như không của Lâm Nhất, mắt Vệ Tòng lóe tia tàn khốc, định rục rịch. Chợt thấy ánh mắt đối phương nhìn phía sau mình, sau đó là tiếng rống lớn của Đạt Mông.

- Lâm Nhất, ngươi rất to gan . . .!



Rồi có tiếng hét thảm, có người ngã xuống đất cái rầm.

Vệ Tòng không rảnh nghĩ nhiều, vụt xoay người lại, rất bất ngờ.

Lâm Nhất chiến với Vệ Tòng, không đánh lại lão, thua chạy trốn, ngược lại với thế sấm sét đánh chết Công Dã Bình, động tĩnh này tất nhiên không lừa được mấy người bên kia. Lãnh Thúy và Lăng Bá vừa ngạc nhiên vừa thấy mừng, Đạt Mông thì tức xì khói, lớn giọng quát. Ngờ đâu một phút sơ sẩy bị Yến Khởi mặt biến sắc xuống tay một kiếm giết chết đồng bạn của lão.

Khi đến có năm người, chớp mắt còn lại ba, hơn nữa nhi tử của tông chủ bỏ mạng. Đạt Mông rất hoảng loạn, giật mình vì Lâm Nhất to gan làm loạn, bực vì Vệ Tòng khoanh tay đứng nhìn, càng hận Yến Khởi âm hiểm độc ác. Nhưng trong một chốc Đạt Mông không dứt ra được, vì phi kiếm của Yến Khởi hóa thành các luồng sáng làm lão luống cuống ứng đối.

Yến Khởi chuyển thủ sang công, lấy ra pháp bảo phi kiếm, hơi chiếm ưu thế. Nhưng vì Chính Dương Đỉnh tiêu hao linh lực hơi nhiều, khiến Yến Khởi không có dịp đánh gục địch thủ.

Vì an nguy của Lãnh Thúy, Yến Khởi không dám coi thường. Nhưng trên người tiểu tử kia giấu bao nhiêu thứ không ai biết? Giết Công Dã Bình . . . điều này vượt qua dự đoán ban đầu, Công Dã Kiền sẽ không bỏ qua.

Bên kia vẫn dây dưa, hai người bên này thì xoay người lại, cùng nhìn thẳng vào đối phương.

Lâm Nhất giơ tay lấy lại nỗ nhỏ, quan sát kỹ, nâng tay ước chừng. Khóe môi hắn cong lên hờ hững liếc Vệ Tòng một cái.

Lâm Nhất đưa mắt nhìn xác chết nằm dưới đất:

- Muốn báo thù cho Trịnh Nguyên và thiếu tông chủ của ngươi thì bây giờ là lúc rồi đấy.

Vệ Tòng không đáp lại mà tiến lên một bước giật lấy xác chết của Công Dã Bình, sau đó vẻ mặt đề phòng nhìn Lâm Nhất, lạnh lùng nói:

- Ta phản ra Chính Dương tông là vì ngươi, nếu hôm nay không giết ngươi thì thiên lý không tha!



Lâm Nhất nhìn Vệ Tòng cất Công Dã Bình vào túi Càn Khôn, hắn không cam lòng lắc đầu.

Lâm Nhất chậm rãi nhấc chân lên:

- Khó tránh khỏi chiến một trận, cứ ra tay.

Hắn bỗng khựng lại, nói tiếp:

- Công Dã Bình chết ở trước mặt ngươi, Công Dã Kiền sẽ không tha cho ngươi.

Vệ Tòng sắp xếp xác của Công Dã Bình xong nghe lời Lâm Nhất nói chui vào tai, lão biến sắc mặt, lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, ta giết ngươi rồi là có thể ăn nói với Công Dã Kiền!

Vệ Tòng chưa nói hết câu đã há mồm phun ra một vật, đó là Chính Dương Đỉnh, cái đỉnh xé gió bay ra, tay phải chỉ một cái, phi kiếm lóe tia sáng lạnh bay theo, tay trái chộp, hư không sinh ra áng mây đen lấp lóe tia điện, lão chờ nó súc thế rồi giơ tay ném ra.

Khoảnh khắc Vệ Tòng ra tay, lòng Lâm Nhất lạnh lẽo, con ngươi co rút.

Chính Dương Đỉnh màu đen chợt biến to như đá như núi đập tới, thanh thế kinh người. Phi kiếm thì sát ý âm trầm mang theo uy năng của riêng tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhanh như tia chớp. Còn mây đen kia là vật gì? Tia điện lấp lóe ẩn chứa khí thế vô thượng, có năng lực hủy thiên diệt địa, khiến người sợ hãi.

Lâm Nhất không dám chậm trễ, bỗng nhích người. Hai gò má mọc rậm rạp vảy rồng, bóng rồng vàng nhạt đung đưa sau lưng hắn, giơ cao Huyền Kim Thiết Bổng, Kim Long kiếm và Long Tu bắn cái vèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play