Nửa nén hương qua đi, Lăng Bá kéo hai chân nặng nề trở về.

Lúc này, Hồng Nhi đã miễn cưỡng đứng lên, không còn vẻ bình tĩnh tự nhiên trước đó nữa. Trong vẻ mặt có phần khiếp sợ mấy người Chính Dương tông. Nàng ta muốn rời khỏi đây nhưng có lòng mà không có sức, chỉ đành phải khổ sở ở lại đây.

Yến Khởi thờ ơ nhìn Lăng Bá quay về, ngược lại trong ánh mắt Lãnh Thúy đầy chờ mong.

Lăng Bá thở hổn hển nói:

- Sơn động này có tám cửa động, tất cả đều bị con rồng đen do sương mù biến thành ngăn cản, căn bản khó có thể tới gần! Ngoài ra cũng không có đường ra nào khác! Tạng phủ của ta bị thương, không chỉ tu vi khó có thể thi triển, ngay cả túi Càn Khôn cũng không có cách nào mở ra được. Xem ra, chúng ta bị nhốt ở đây, không thể ra ngay được... Ngược lại người nào đó còn có gậy trong tay, không ngại thì đi tra xét một lúc đi!

Ông ta nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất hừ một tiếng.

Không có pháp lực, không dùng được phi kiếm! Vì vậy, cây gậy trong tay Lâm Nhất thành vật đáng chú ý.

Lãnh Thúy đã không có tâm tư để ý tới mâu thuẫn không hiểu nổi giữa Lăng Bá cùng người nào đó. Nàng rầu rĩ nhìn Yến Khởi nói:

- Vốn muốn tương kế tựu kế, nhưng không ngờ trong kế có kế! Chúng ta vẫn đánh giá thấp Công Dã Can... Hắn thật sự muốn mở miệng nuốt cả hai đại tiên môn sao?

Yến Khởi vẫn không trả lời, mà dùng hai tay kết ấn, thầm vận dụng Huyền Công. Trong giây lát, một tầng khi vô hình từ trên người y được đẩy ra, lập tức ép sương mù như máu như mực kia ra ngoài, khiến cho xung quanh hình thành một khoảng trống bốn, năm thước. Lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Trong sát khí này có 'Sáp Huyết Trùng', cho dù nín thở cũng không thể không cẩn thận đề phòng! Các ngươi ngồi xuống bên cạnh ta đi...



Lãnh Thúy cảm thấy may mắn nói:

- Phu quân! Tu vi của chàng không đáng ngại chứ?

Đảo mắt nhìn qua Lâm Nhất cùng Lăng Bá cách đó không xa, Yến Khởi có chút thận trọng khẽ gật đầu, nói:

- Công Dã Can có kế trong kế, bản tông lại có thang qua tường! Hắn uổng phí công sức bày trận pháp này, có thể làm khó dễ được ta sao? Chỉ đợi ta và Nhạc Thành Tử liên thủ, tất cả sẽ rõ ràng!

- Như vậy thì tốt!

Lãnh Thúy cảm thấy vui mừng gật đầu, lại nóng lòng không chờ được nói:

- Mau lấy đan dược ra giúp ta...

Nàng cùng Lăng Bá một trái một phải canh giữ ở bên cạnh Yến Khởi, tránh cho sát khí nhiễu, lại mượn cơ hội chữa thương. Lâm Nhất ở cách đó không xa vẫn chống gậy sắt, lông mày nhíu chặt.

- Lâm Nhất, chẳng lẽ ngươi không sợ sát khí này?

Yến Khởi hỏi một câu, lại lấy đan dược từ trong túi Càn Khôn ra giao cho hai người bên cạnh. Vẻ mặt y có phần nghi ngờ, nhìn Lâm Nhất nói:

- Nếu như bản tông đoán không sai, đây là Thất Sát trận của Công Dã Can. Sát khí do trận này phát ra tương khắc với linh khí, rất độc! Ngươi chẳng qua là tu vi Kim Đan trung kỳ, sao có thể may mắn tránh khỏi trận pháp này?



Biết là hành động của mình khiến Yến Khởi ngờ vực vô cớ, Lâm Nhất vẫn lắc đầu. Hắn thầm nghĩ, chẳng qua là một khoảnh bốn năm thước, làm gì còn có chỗ cho người khác, ta vẫn nên thức thời thì thỏa đáng hơn!

Còn nữa, Thất Sát trận hết sức lợi hại lại có tám cửa động, khiến người ta không hiểu. Nếu ở sâu trong trận, ta kiên quyết không thể may mắn tránh khỏi khó khăn, nhưng Yến tông chủ ngươi thật sự không có việc gì à? Chỉ sợ tu vi của ngươi lúc này chỉ còn lại có ba phần đi? Ra vẻ vô sự là đề phòng người của Hắc Sơn tông, hay là đề phòng Lâm Nhất ta?

Lâm Nhất ngồi xuống tại chỗ, đặt gậy sắt ngang ở trên hai đầu gối, thản nhiên cười và nói với Yến Khởi:

- Nói vậy tiền bối Nhạc Thành Tử đã bị Thất Sát trận nhốt mười năm! Trận này mượn thế của Địa Sát, còn hòa làm một với cấm chế trải rộng khắp sơn động, uy lực của nó nhất định còn hơn trước mấy phần...

Nói tới đây, trong lòng của Lâm Nhất thoáng động. Vừa rồi Yến Khởi nói liên thủ cùng Nhạc Thành Tử sẽ thấy rõ ràng, có thể còn có dụng ý khác. Chờ lão nhân kia tới phá trận, có thể là một ý nghĩ trong đó thôi. Hắn suy nghĩ một lát lại nói:

- Ban đầu, chúng ta rơi vào trong trận pháp này, khi ở trên cao trăm trượng rơi xuống vẫn không tránh được có sát khí xâm nhập cơ thể. Vì vậy, tình hnhf của ta với Lãnh các chủ, Lăng các chủ không khác nhau, tu vi không thấy, thần thức cũng không có cách nào thi triển. Cũng may có Yến tông chủ che chở, đúng là vô cùng may mắn...

Lâm Nhất nói những lời này cũng là tình hình thực tế. Hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh trong cơ thể không đi thì không sử dụng được thần thức, chỉ có thể âm thầm sốt ruột. May mà người Hắc Sơn tông vẫn chưa hiện thân. Nếu không, kết quả của mấy người Chính Dương tông này khó có thể tốt được!

Trong mắt Yến Khởi vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn ném tới một bình ngọc, nói:

- Sát khí này khó có thể loại bỏ, vẫn cần mượn lực của đan dược...

Cùng trong tình cảnh khốn cùng lại có tình đồng đạo, đồng môn, tặng thuốc vì việc nên làm. Mà Hồng Nhi bị thương nặng nhất, y lại bỏ mặc.

Lâm Nhất nói tiếng cám ơn liền nhận lấy bình ngọc. Đây chính là Ngọc Xuân đan do Huyền Thiên môn chế ra, hẳn là đan dược dưỡng thân bổ thể trị thương. Hắn không dùng ngay mà nhét nó vào trong ngực, lại có phần thận trọng ngẩng đầu nhìn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play