Lâm Nhất từ trong miệng ba người biết được, Cửu Long quần phong, cao thấp không giống nhau, chót vót hiểm trở. Chỉ có Si Vĩ, Phách Hạ, Hiến Chương, Kim Nghê phong thế núi hơi hoãn, vì làm trụ sở Cửu Long phái. Ngũ phong còn lại ẩn ở nơi trùng điệp sâu xa, giấu trong mây mù, đã không phải sức người có thể chinh phục.

Giữa cửu phong cách nhau xa gần cũng khác, tứ phong có người ở lại hơi gần chút, ngũ phong còn lại xa hơn một chút, phân biệt tô điểm chằng chịt, cách mười mấy dặm cùng mấy chục dặm không giống, tăng thêm khác biệt cho thắng cảnh Cửu Long.

Si Vĩ phong chính là chỗ ở của chưởng môn; Phách Hạ phong do mấy vị trưởng lão đóng giữ; Hiến Chương phong là trụ sở của đệ tử nội môn; mà Kim Nghê phong thì không như bình thường, đồn đại là chỗ bế quan của Thái Thượng trưởng lão.

Trong đó Hiến Chương, Si Vĩ, Phách Hạ thế Tam Tài to lớn, Kim Nghê phong dựa vào sau quan sát ba phong.

...

Lâm Nhất thế mới biết, tiến vào sơn môn gặp phải ngọn núi đầu tiên là Hiến Chương phong, mặt sau là Si Vĩ và Phách Hạ. Nghe ba người giới thiệu, đệ tử ngoại môn là không thể đặt chân bất kỳ một chỗ nào trong bốn phong này.

Ba người lại hiếu kỳ Lâm sư đệ võ công cao cường, Lâm Nhất lắc đầu nói võ công mình bình thường, chỉ là khí lực lớn chút mà thôi, hắn trái lại hỏi ba người tình hình tập võ.

Nguyên lai Diễn Võ Thính của Ngoại Sự đường, cho phép đệ tử ngoại môn tu tập, chỉ có công pháp nhập môn đơn giản của Thiên Long phái. Nếu thu được quản sự ban thưởng, mới có thể tu tập được một ít võ công cao hơn. Hơn mười năm qua, cảnh ngộ của ba người này khổ không thể tả, cũng chỉ tu tập công phu quyền cước nhập môn.

- Mấy vị sư huynh, tiểu đệ cũng có thể đi tập tu hai bộ võ công nhập môn phải không?

Lâm Nhất hỏi, ba người gật đầu hô phải.

Văn Luân như có lo lắng, chần chờ chốc lát nói:

- Sư đệ muốn đi, sau bữa trưa cùng ngươi đi nhìn một chút là được!

Tuy là công pháp dễ hiểu, nhưng đệ tử ngoại môn mới vào vẫn tránh không được phải tu luyện một phen, cái này cũng là nhân chi thường tình. Đến Thiên Long phái không phải vì tu luyện võ công sao! Mấy người làm như vậy là nghĩ cho Lâm Nhất, người sau cũng biết thời biết thế đồng ý.



...

Địa phương ăn cơm là mấy gian nhà lớn, tự đến tự ăn. Chỉ là quá giờ không quản, tới chậm liền không có cơm ăn.

Mấy người đi tới nhà ăn, thấy Bì chấp sự sớm chiếm một cái bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy mấy thuộc hạ, cười híp mắt chào hỏi.

- Lão Bì, đến sớm a!

Văn Luân cười ha ha.

Nhìn tô chén trên bàn, Hồ Vạn nhe răng nói:

- Hôm nay có thịt ăn a, lão Bì ngươi lại có thể chiếm được. Hạ đũa lưu tình, để các huynh đệ ăn thêm mấy miếng a!

Trầm Đinh cũng dửng dưng như không, lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống.

Bì chấp sự đối với ba người không để ý lắm, nhìn Lâm Nhất cười một tiếng nói:

- Huynh đệ nhanh ăn cơm, chậm một chút ngươi ngay cả một chút thịt cũng ăn không được, nhanh...

Trên bàn dọn xong cơm nước, chắc là Bì chấp sự tới trước, lấy cơm cho cả đội của mình.

Lâm Nhất vội vã xưng Bì Đại ca, ngồi xuống bưng lên bát cơm.

Hồ Vạn và Văn Luân gắp thịt kho tàu bỏ vào trong chén của Lâm Nhất.

Lâm Nhất vội duỗi đũa khước từ, Bì chấp sự như nhìn thấy chuyện gì ngạc nhiên, mở to mắt, ồ lên một tiếng:



- Ta nói hai người các ngươi làm sao cải tính, không sinh bệnh chứ?

- Cút đi, ngươi mới bị bệnh! Sư đệ mới tới, làm sư huynh nên phối hợp!

Văn Luân nghiêm mặt, nói nghĩa chính liêm từ.

Một bên Hồ Vạn cũng liên tục tán thành, càng làm cho Bì chấp sự không tìm được manh mối. Ngay cả Trầm Đinh cũng trông mà thèm nhìn chằm chằm bát của Lâm Nhất.

Bì chấp sự lắc đầu một cái, khó có thể tin! Tục ngữ nói, Giang Sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hai người này đạo đức như thế nào, mình còn có thể không biết sao?

- Hai vị sư huynh, tiểu đệ không thích ăn thịt, không cần khách khí như vậy, cứ để ta tự nhiên!

Lâm Nhất tu luyện Huyền Thiên Quyết đến tầng năm, đối với miệng lưỡi chi dục đã phai nhạt rất nhiều, càng không thích đồ ăn đầy mỡ, tình cờ ăn một chút thì không sao. Nhưng như hai người nhiệt tình như vậy, để hắn ăn cũng không vô. Vì vậy hắn gắp thịt bỏ vào trong bát của Trầm Đinh, để người sau vui vẻ cười toét miệng.

Trầm Đinh đối với vị sư đệ này, là tự đáy lòng yêu thích.

Bì chấp sự làm người khiêm tốn, cũng không có quy củ gì, tuy trong lòng hắn không biết vì sao hai người Hồ Vạn nhiệt tình với Lâm Nhất như vậy, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng. Một người mới đến, đảo mắt liền cùng hai bại hoại láu lỉnh ở chung thân thiết như vậy, hẳn là chuyện may mắn của Xa Mã đại viện!

Sau khi ăn xong, ba người mang theo Lâm Nhất đi tới Diễn Võ Thính.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía khá rộng rãi, bên góc sân để khoá đá, giá binh khí... trên cửa lớn, hoành phi có ba chữ to Diễn Võ Thính, trước cửa còn có hai bia đá đứng sừng sững. Dưới chân đất vàng vững chãi, bằng phẳng rắn chắc, đi ở phía trên không bay một chút tro bụi.

Ba người đi đến trước bia đá, nghỉ chân nhìn lại, khuôn mặt tươi cười hì hì nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất không rõ đánh giá mấy người, ngưng thần nhìn về phía bia đá. Qua một khắc, hắn vẫn đứng ở trước bia đá, một mình quan sát không nói. Trong lòng ba người như có hiểu rõ, ở một bên chờ đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play