Một trận gió núi kéo tới đã thổi bay mái tóc đen làm che mất nửa khuôn mặt, lại không giấu được đôi mắt sáng lấp lánh kia. Lâm Nhất dừng bước nhưng không nói chuyện, chỉ khẽ lắc đầu.

Yến Khởi thấy thế thì nheo hai mắt lại, trầm ngâm một lát mới nói:

- Ngươi chắc hẳn nên tin tưởng thành ý của bản tông!

Ánh mắt lóe lên, Lâm Nhất bước tới mép Vân Đài, nói:

- Chân thành với người thì người chắc chắn sẽ chân thành lại! Yến tông chủ quá yêu mến khiến tại hạ sợ hãi!

Hắn ngược lại cười khẽ, rất tùy ý nói:

- Người ở trong núi này lại không biết mây sâu tới mức nào!

Lời nói của Lâm Nhất có chút thâm ý, Yến Khởi khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi nhớ một chuyện cũ mà bản tông từng nhắc tới chứ?

Không đợi đối phương lên tiếng trả lời, y còn nói thêm:

- Trong số đệ tử Luyện Khí leo lên đỉnh Đan Dương Phong mà bỏ qua “Thang trời”, mấy trăm năm qua ngoài bản tông ra thì ngươi là người thứ hai!

Trước đây, trước khi đi Huyền Thiên Tiên cảnh, ở trước “Thang trời” của Đan Dương Phong, Lâm Nhất trẻ tuổi khí thịnh đã dựa vào Ngự Phong Thuật hơn người lao thẳng đến đỉnh, khi kiệt sức đã được Yến Khởi giúp đỡ một tay. Bản thân ở trong cuộc nên hắn tất nhiên sẽ không quên, chỉ là có người nhắc lại chuyện xưa, hiển nhiên cũng có ám chỉ.



- Không đi theo con đường bình thường, rất có phong thái của bản tông lúc còn trẻ! Mà lúc đó ngươi quá non nớt, vốn tưởng rằng còn cần mấy trăm năm rèn luyện mới thành nhân tài, nhưng ta không ngờ, thân ngươi có truyền thừa của Huyền Thiên môn lại vẫn gặp phải phong ba lớn như vậy. Bây giờ ngươi đã vượt qua thành tựu của bản tông năm đó từ lâu! Đúng là hậu sinh khả uý!

Yến Khởi cuối cùng lại than thở.

Lâm Nhất im lặng không nói, Yến Khởi còn nói tiếp :

- Hôm nay, ngươi tiến lui thản nhiên ở trong hai đại tiên môn, hành sự thành thạo, càng khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác. Vì thế, bản tông có một quyết định, chờ tới lúc ngươi tu tới Kim Đan hậu kỳ, ta sẽ truyền lại vị trí tông chủ...

Ánh mắt quan sát Lâm Nhất, Yến Khởi vuốt râu nhìn về phía xa. Nhiều lần, y giống như khẽ thở dài, nói:

- Trần thế như khói, việc cấp bách cũng đã mấy trăm năm! Chúng ta là người tu đạo không thể tồn tại tâm tư thế tục, truyền đời mới là tự nhiên... Lâm Nhất, Chính Dương tông mới là nhà của ngươi!

Hiểu cách lấy tình, hiểu lấy lý, chỉ ra lợi, Yến Khởi nói chuyện có thể nói là dụng tâm lương khổ. Lâm Nhất lại có dáng vẻ đần độn không hiểu, nhìn y cười nhạt nói:

- Giúp mọi người làm điều tốt, bất đắc dĩ ân oán quấn thân! Ta chỉ muốn yên tâm tu luyện mà thôi...

Khi Yến Khởi trầm ngâm, Lâm Nhất nhướng mày bỗng nhiên hỏi:

- Hiện tại tung tích của đám người Công Dã Can Hắc Sơn tông còn chưa rõ, có chút kỳ lạ, Yến tông chủ cùng Nhạc Thành Tử tiền bối không thấy bất ngờ về điều này. Chẳng lẽ các người đã biết tung tích của bọn họ từ lâu...?

- A!

Yến Khởi nhíu mày, khó có được một lần cố nhẫn nhịn nói:



- Trong tiên môn Đại Hạ, ai dám đi đắc tội một tu sĩ Nguyên Anh? Về phần tung tích của Công Dã Can... Ngươi nghĩ sao?

- Ta cho rằng...

Lâm Nhất cười gượng lắc đầu, Yến Khởi không cần suy nghĩ nói:

- Ngươi yên tâm chờ đợi đi, bản tông sẽ tự mình cho người điều tra xung quanh...

- Ha ha! Ta cho rằng... Hắc Sơn tông có thể có chút liên lụy cùng các tiên môn khác!

Lâm Nhất vẫn nói ra suy đoán trong lòng, đổi lấy sự xem thường của Yến Khởi. Nói chuyện với nhau một lúc vẫn chưa đạt được mong muốn, Yến Khởi sắp không giấu được nữa, lạnh giọng trả lời:

- Ngươi thật sự cho rằng người ở trong núi này không biết mây sâu bao nhiêu sao...?

Một đám mây mù bay tới, Yến Khởi chậm rãi bay lên cao, không quên ném lại một câu...

- Thân là tu sĩ, khi biết linh mạch là căn bản của tông môn...

Người ở trong núi này không biết mây sâu bao nhiêu!

Trên Vân Đài, Lâm Nhất tất nhiên giật mình kinh sợ thật lâu. Không nghĩ tới có người trả lại câu vừa rồi của mình. Chỉ có điều, cùng một câu nói lại có hai ý khác nhau! Ám chỉ được linh mạch rõ ràng là chỉ trích của Yến tông chủ!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play