Tiếng giễu cợt của Lâm Nhất vừa dứt liền vang lên những tiếng ngạc nhiên. Vẻ mặt Dư Hành Tử thoáng chốc trầm xuống, Quảng Tề Tử và hai vị sư đệ đồng thời nhíu mày, liền trong lòng Nhạc Thành Tử yên tĩnh giống như nước cũng cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ lo vuốt râu, kèm theo một nụ cười gượng bất đắc dĩ.

Nhìn Lâm Nhất khác hẳn lúc trước, Yến Khởi híp mắt, trầm giọng nói:

- Không được vô lễ! Đi sang một bên ngồi đi!

- Ta không phải tới nghe các vị giảng đạo, mà là tới tìm Yến tông chủ nhờ chủ trì công đạo.

Lâm Nhất không vì lời Yến Khởi nói mà dao động. Sau khi hắn rời tầm mắt khỏi đám người Dư Hành Tử, tay chỉ Nhan Thủ Khuyết nói:

- Đồ đệ của ta Đông Phương Sóc đi Tử Vi cốc hái thuốc, bị sư đồ ba người này cùng nhau bắt nạt. Sau khi hắn ta bị ép giao đồ trên thân ta, sư đồ ông ta còn không chịu bỏ qua, vẫn muốn ra tay bắt người. Nếu không phải ta chạy tới đúng lúc, sợ rằng tên đồ đệ này của ta đã sớm bị người đánh cho ngã sấp trên mặt đất.

Nói tới đây, Lâm Nhất nhìn về phía Yến Khởi nói:

- Nếu như Đông Phương Sóc là đồ đệ của ta thì đáng chịu bị người khác khi dễ, xem như hắn gặp xui xẻo. Nhưng một hậu nhân của Thần Uyên Tử tiền bối, một hậu nhân của cố Tông chủ Chính Dương tông cũng vô duyên vô cớ bị người khi dễ, thực sự khiến người ta không cam lòng! Vẫn mời Yến tông chủ nói lời công đạo!

- Chỉ là giả dối hư ảo! Trong Tử Vi cốc, ngươi không chỉ sỉ nhục, còn muốn ra tay giết người. Trong mắt ngươi không có tông quy, lạm sát đồng môn...

Nhan Thủ Khuyết cuối cùng cũng nhìn ra được cơ hội nói chuyện, nhưng lại bị người khác cắt ngang. Trong lòng ông ta thấy oan ức muốn giải thích rõ, lại không thể không ngậm miệng.

- Hừ! Nếu như Lâm Nhất lạm sát đồng môn, ngươi còn có thể sống được để đi tới nơi này sao?

Yến Khởi răn dạy Nhan Thủ Khuyết, đồng thời ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lâm Nhất, nói thêm:

- Tuy hắn chỉ là tu vi Kim Đan trung kỳ, trên thân lại có khí cơ mạnh mẽ không thua Kim Đan hậu kỳ, sư đồ ba người các ngươi có ở cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của hắn! Còn không mau nhận lỗi!

- Chuyện này...?

Trong lòng Nhan Thủ Khuyết thoáng ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Lâm Nhất. đối phương căn bản không nhìn ông ta, ngược lại lặng lẽ nhìn Yến Khởi. Tâm tư ông ta nhanh chóng quay ngược, vội vàng khom người nói:



- Cái này... Lâm sư huynh, đều do tại hạ hành sự liều lĩnh, đây là quà nhận lỗi! Mong rằng sư huynh đại nhân đại lượng, không chắp nhặt!

- Lâm tiểu tử, tâm nguyện của ngươi được thực hiện rồi chứ?

Vào lúc này Lão Long nói chuyện. Lâm Nhất thở dài một tiếng, trả lời:

- Ngươi có phát giác ra không, khi ngươi muốn tìm người lý luận, cuối cùng mới phát giác ra vẫn là không có đạo lý nào để nói cả!

- Lý luận à? Là ngươi tìm người ta lý luận chứ không phải lão Long ta. Hơn nữa, không ai dám nói đạo lý cùng lão Long ta!

Lão Long khinh thường hừ một tiếng.

Thấy Yến Khởi lại quan sát mình, Lâm Nhất nhìn về phía Nhan Thủ Khuyết nói:

- Sau này nếu đồ đệ của ta có vấn đề gì, ngươi hẳn biết kết quả sẽ thế nào rồi đấy! Ta thật ra đã từng qua lại với hai tộc nhân của Nhan gia ngươi...

Hắn nói không rõ ràng nhưng mang theo hơi lạnh, khiến cho tâm tư của đối phương không khỏi loạn cả lên.

- Lâm tiểu hữu! Chúng ta hiếm khi gặp mặt, sao không ngồi xuống nói chuyện một chút?

Nhạc Thành Tử thấy có cơ hội, rốt cuộc vẫn lên tiếng. Lãnh Thúy cùng Yến Khởi nhìn nhau, lúc này cũng mở miệng nói:

- Lâm Nhất, nếu Nhạc Thành Tử tiền bối đã mời, ngươi không ngại ngồi xuống luận đạo đi!

Nàng là một nữ tử hiểu được đúng mực, lúc này nói chuyện với Lâm Nhất rất uyển chuyển ôn hòa, khiến người ta khó có thể sinh ra ác cảm.

- Nữ tử này giỏi thay đổi, thật giả không rõ, không đáng tin!



Lão Long có lòng tốt nhắc nhở.

Lâm Nhất thuận miệng trả lời:

- Ngươi đã từng quen biết với nữ tử, nhất định là chịu thiệt không ít lần nhỉ! Ít nhất ta cho là vậy.

- Thối lắm...

Lão Long mở miệng chống đỡ.

Lâm Nhất không tiếp tục để ý tới lão Long, mà nhìn Lãnh Thúy ra hiệu nói:

- Ha ha! Lãnh các chủ nói rất phải!

Đối phương chưa kịp tươi cười, hắn lại đi về phía trước mấy bước, nói với Nhạc Thành Tử:

- Một người không có đạo nghĩa còn luận đạo làm gì? Điều này có khác nào vẽ vào khoảng không, rút đao chém nước chứ, thật buồn cười!

Bị một vãn bối nhỏ tuổi chỉ trích nhưng vẻ mặt Nhạc Thành Tử vẫn như cũ, trái lại còn vuốt râu cười ha hả, nói:

- Vẽ vào khoảng không, bút không rơi màu, khoảng không cũng không bị nhuộm. Đao sắc chém xuống nước, lưỡi đao không tổn hại, nước cũng không lưu vết. Có cảnh giới này cũng giống như quên đi tâm cùng cảnh vậy, chẳng lẽ không phải hay sai?

Lâm Nhất thoáng sợ run, cười lạnh nói:

- Cắt câu lấy nghĩa, như nước gỗ lại mất đi căn bản, như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Lấy điều này luận đạo lại đáng giống giống như quân tử giỏi lừa gạt vậy!

- Ha ha!

Nhạc Thành Tử vẫn xem thường mỉm cười, lại chậm rãi nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play