Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ nhếch môi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên trả lời: “Linh tỷ tỷ, kia là cháu nội đầu tiên của Thượng Quan phủ đấy, quý giá phi phàm, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta biết phải làm sao?”

Chu Linh chán nản không nói gì, chốc lát sau đã nghe người hầu của Thượng Quan Cẩm Hoa kêu một tiếng: “Chuồng ngựa!”. Tôi tớ trong viện vừa định nhấc chân xoay người bước đi, một cái ám tiễn của Như Ý bay qua, lập tức không còn ai dám động đậy nữa. Tên người hầu kia mắng một tiếng, bánh xe lăn trên đường lát đá, tự hắn phải đánh xe ngựa vào chuồng. Thượng Quan Cẩm Hoa rất nhanh chóng đi thẳng về viện của hắn, không đi qua tiền viện.

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Thượng Quan Thành cùng Chương sư gia cũng chạy đến trước tiền viện.

Xa phu theo thường lệ quát một tiếng, lại chẳng có ai trả lời. Gã run sợ báo lại: “Lão gia, Chương sư gia, quý phủ có cổ quái.”

Chương sư gia nhảy xuống khỏi xe trước, hỏi thăm xung quanh một phen, lập tức một cước đá cửa đi vào tiểu viện đã xảy ra chuyện, thấy trong viện đầy người, một cái trượng gỗ dính máu nằm lăn lóc cùng với một người toàn thân là máu nằm bất động trên mặt đất, cũng có Mẫn Hoa đang ngồi ở giữa sảnh, cô dâu Chu Linh quận chúa đứng ngồi không yên. Thấy cảnh này, trên mặt lão kinh ngạc không nhỏ.

Lão không nói một câu nào, xoay người đi ra ngoài mời Thượng Quan Thành đi vào.

Hai người vừa đi vào trong viện, Chu Linh lập tức khóc sướt mướt tiến lên, nói: “Phụ thân, ngài phải làm chủ cho Linh Nhi.”

Thượng Quan Thành mang vẻ mặt từ ái, vỗ vỗ bả vai nàng ta, nói: “Chớ khóc , chớ khóc, nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Linh gạt nước mắt, nói: “Có hạ nhân va chạm Tiểu Đào, Linh Nhi thay Cửu nương giáo huấn nô tài kia.”

Thượng Quan Thành trả lời: “Linh Nhi làm rất khá, Cầm Nương sẽ không phải lo lắng.”

Chu Linh vụng trộm liếc qua Thượng Quan Thành một cái, lại nói: “Nhưng Mẫn Hoa muội muội lại tới, vô duyên vô cớ nhốt hết tất cả mọi người ở trong viện, không cho ai ra vào.”

Thượng Quan Thành lạnh mặt nhìn về phía Thượng Quan Mẫn Hoa, nói: “Mẫn Nhi, trở về phòng đi!”

Mẫn Hoa buông chén trà, phủi phủi quần áo, nói: “Thượng Quan lão gia, ngài đưa mẹ với Mẫn Hoa đến từ đường bỏ vào lồng heo luôn đi.”

Chu Linh sắc mặt đại biến, Thượng Quan Thành tức giận đến râu ria dựng hết cả lên, mắng: “Vô liêm sỉ, đến từ đường quỳ cho đến khi tỉnh lại cho ta!”

Mẫn Hoa lạnh nghiêm mặt, nói: “Bọn họ đều nói Mẫn Hoa không phải con gái ngài, là mẫu thân đi vụng trộm bên ngoài mà có. Bọn họ đều đang chê cười, Thượng Quan lão gia bị người đội nghiến cho cái nón xanh, còn giúp tình địch nuôi nghiệt chủng!”

Lời này làm cho Thượng Quan Thành biến sắc mặt tại chỗ, mặt Chu Linh cũng tái đi, Chương sư gia khẽ nói mấy câu vào bên tai Thượng Quan Thành, thấy Thượng Quan Thành cứng rắn trả lời: “Mẫn Nhi, con đi về phòng trước đi, để cha xử lý việc này.”

Mẫn Hoa phúc thân đi ra, vừa đi cùng Linh Lung qua hết góc viện, liền nghe được tiếng quát không át được nỗi giận dữ của Thượng Quan Thành: “Các ngươi là lũ cẩu nô tài mắt mù gan chó, xem ra lão phu đã nuôi các ngươi đến to gan, dám ở trong này nói luyên thuyên!!!”

“Như Ý, Cát Tường!” Mẫn Hoa hỏi: “Lúc các ngươi đến, bà vú chết chưa?”

Đến tận lúc này, nàng mới dám thể hiện cảm xúc thật của mình, ngày cả cổ họng cũng run run.

Hai hắc y nhân nhảy ra, quỳ gối trước mặt nàng, hai người họ liếc nhau một cái, sau đó một người nói: “Hồi bẩm chủ tử, khi bọn họ xuống tay, trên đầu trượng còn có gian trá, đánh không đến năm trượng thì bà vú đã chết rồi. Sau đó chỉ là thủ thuật che mắt, đánh cho Cửu phu nhân nhìn mà thôi.”

Mẫn Hoa nắm tay càng chặt, nói: “Đứng dậy đi, không liên quan gì đến các ngươi. Ta nhớ bà vú có một đứa con trai, tầm tầm tuổi ta. Linh Lung, ngươi đi lấy nhiều bạc một chút cho nó, nói Thượng Quan phủ có lỗi với Liễu gia bọn họ.”

Linh Lung cúi đầu đáp vâng, Mẫn Hoa cố gắng ép mình cứng rắn, giữ vững tinh thần đi đến chỗ mẫu thân thăm hỏi, thị nữ bên người nói cảm xúc của Cửu phu nhân đã ổn định rồi. Mẫn Hoa cầm khăn lụa trong tay, nghẹn ngào, lại sợ bị người nhìn ra dấu vết, quay đầu đi.

Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, nàng cầm khăn lụa che cổ họng, nói: “Như Ý, đêm này ngươi canh giữ ở đây, tuyệt đối không được để cho người bên chỗ Đại công tử kia sang nhiễu mẫu thân.”

Đến bữa tối, ai cũng không có tâm tư ăn. Sau khi ăn qua loa xong bữa, Thượng Quan Thành chỉ vào nữ tử đang quỳ trên mặt đất, lên tiếng: “Cầm nương, kẻ này trong mắt không có bề trên, chống đối nàng, hiện giờ người liền giao cho nàng xử lý.”

Mẫu thân cầm khăn lụa, sợ hãi nhìn Thượng Quan Thành, lại nhìn thị thiếp đang có thai tên là Tiểu Đào kia, không biết làm thế nào cho phải. Mẫn Hoa gõ gõ mặt bàn, nói: “Phụ thân, Thượng Quan ca ca đã là người trưởng thành, người của hắn thì phải do chính hắn quản giáo.”

Thượng Quan Thành mắng: “Nói bậy, đại trượng phu sao có thể dính dáng đến chuyện hậu viện. Đây là bổn phận của chủ mẫu Thượng Quan gia là mẹ con! Mẫn Nhi, con quá không hiểu phép tắc.”

Mẫn Hoa mân mê cái đũa trong tay nói: “Người xưa có dạy: Quân tử tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, Thượng Quan ca ca ngay cả chuyện trong phòng mình còn không quản nổi thì thành người làm sao được?”

Thượng Quan Thành trầm mặc, xem như cam chịu chuyện để chính Thượng Quan Cẩm Hoa quản giáo. Chu Linh sao có thể mặc cho công cụ đoạt quyền của mình cứ thế mà hi sinh đâu? Nàng ta liền đứng lên khỏi chỗ ngồi giữ chặt ống tay áo của Thượng Quan Thành cầu xin: “Phụ thân, trong bụng Tiểu Đào còn có cháu nội trưởng của ngài mà, đợi nàng ta sinh đứa nhỏ ra rồi phạt cũng chưa muộn!”

Mẫn Hoa lạnh lùng cười, nói: “Linh tỷ tỷ, sao không thấy tỷ thân thiết với Thượng Quan ca ca bao giờ? Hay là tỷ muốn cả Đại Đô này đồn đãi chuyện cha chồng với con dâu cấu kết với nhau, đúng không?”

“Mẫn Nhi!” Thượng Quan Thành mất tự nhiên khụ khụ, xua tay đuổi Chu Linh đang tới gần, Chu Linh kia mặt liền xanh lét, ngượng ngùng trở về vị trí không dám nói nhiều nữa.

Thượng Quan Cẩm Hoa đứng dậy, nói: “Cửu nương, Tử Du sẽ cho người một cái công đạo vừa lòng, xin người rộng lượng, đừng để mấy chuyện của hạ nhân này trong lòng mà có hại cho thân thể.”

Mỹ nhân mẫu thân cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, vừa định đứng dậy thì Mẫn Hoa đã ấn nàng ngồi xuống, nói với Thượng Quan Cẩm Hoa: “Thượng Quan ca ca, huynh có lòng trị gia là chuyện tốt. Có điều, chuyện này cũng không phải dễ dàng đâu. Không biết Thượng Quan ca ca bổng lộc một tháng được bao nhiêu?”

“Hai trăm lượng bạc có thừa!”

Mẫn Hoa tỏ vẻ cả kinh, nói: “Thế thì kì quái thật, buổi chiều hôm nay Mẫn Hoa lại thấy bên người Linh tỷ tỷ có đến mấy trăm tôi tớ đi theo, bổng lộc hai trăm lượng một tháng có thể nuôi được nhiều cái tàu há mồm như vậy sao? Thượng Quan ca ca, huynh làm thế nào mà phát tài được vậy, sao không nói cho mẫu thân của Mẫn Hoa đây một ít biện pháp? Cũng miễn cho hạ nhân nói mẹ trộm giấu bạc đi nuôi tình nhân!”

Dưới ánh nến, vẻ mặt của Thượng Quan Cẩm Hoa vô cùng quỷ dị, hắn trầm giọng nói: “Mẫn Hoa muội muội, Tử Du cam đoan chuyện hôm nay sẽ không phát sinh ra lần nữa.”

Ở bên cạnh hắn, cặp mắt thâm trầm của Chu Linh bắn ra hàn quang sắc lẹm, Mẫn Hoa rũ mắt xuống, khóe mắt đảo qua Chương sư gia đang đăm chiêu suy nghĩ cùng Thượng Quan Thanh vẻ mặt thoải mái vui mừng, lòng thầm mắng lão hồ ly không có nhân tính. Nếu hôm nay nàng không có quyết đoán rõ ràng, cha già râu dê kia nhất định sẽ bỏ rơi mình ngay lập tức, hoàn toàn không quan tâm sống chết, giống hệt như Thượng Quan Tuyết Hoa bị bỏ rơi trong thâm cung kia vậy.

Không, bản thân mình sẽ còn thê thảm hơn Thượng Quan Tuyết Hoa, ít nhất Thượng Quan Tuyết Hoa còn có Thượng Quan Cẩm Hoa ở bên ngoài liều mạng tranh quyền đoạt lợi để bảo vệ cô muội muội duy nhất này, còn bản thân mình – một đứa bé chín tuổi lại chỉ có một mình mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play