Đến ngày cuối tháng đó lại là một trận tuyết lớn. Những bông tuyết lất phất lả tả bao trùm hết cả đất trời, mang tới cho Đại Đô một bầu không khí hoàn toàn mới. Cũng vào ngày này, Tần Quan Nguyệt đưa sổ con nói về kế hoạch xây dựng trường học cho con em nhà quan binh tới, các đại thần trong triều thảo luận suốt năm ngày năm đêm không ra kết quả.
Phái đoàn hòa đàm của Nam Lương cuối cùng cũng phải hủy bỏ kế hoạch đưa công chúa tới hòa thân, đồng ý cắt nhượng Dương Thành cho Đại Chu trong khoảng thời gian là mười năm. Tư Không Tiêu cũng nhân đó mà có cớ lưu lại Đại Đô, hắn nói với đám người quen biết trong trường như Chu Thanh Mi rằng: “Đại ca đợi thêm một thời gian nữa mới rời Đại Đô, huynh ấy đang chờ kết quả, nói là đến khi kế hoạch thành công phải cám ơn mọi người.”
Mẫn Hoa nghe xong, trong lòng vừa vui lại vừa sầu, vậy cũng có nghĩa là nỗi phiền muộn tra tấn giày vò nàng kia còn phải kéo dài thêm một khoảng thời gian không biết là bao lâu nữa.
Chu Thanh Mi không dám nhận công, nói: “Thanh Sơn ca ca, huynh trăm ngàn lần đừng nói thế. Những đứa nhỏ kia đáng thương như vậy, chúng ta giúp bọn họ là điều tất nhiên. Chỉ là không biết HoàngĐế cữu cữu bao giờ mới chính thức ban chỉ?”
Thượng Quan Tuyết Hoa nhẹ nhàng nói: “Nghe nói rất nhiều đại thần không tán thành, quốc khố mấy năm nay không có dư ra, tiền mua lương thực từ Nam Man cũng phải thắt lưng buộc bụng mới để ra được.”
“Đừng nói thế thảm như vậy.” Chu Linh an ủi: “Thịnh Trinh ca nói phương án chúng ta đề ra không gặp trở ngại gì, hi vọng còn rất lớn.”
Chu Thanh Mi không phải không có sầu lo, hỏi: “Lại nói muội nghe người nhà muội nói, Thất hoàng tử kia cũng trình sổ con. Hoàng đế cữu cữu sủng hắn như vậy, nếu như cuối cùng lại chọn phương án của hắn thì sao?”
Chu Linh cười to, hạ giọng, bày ra bộ dạng cực kì thần bí: “Ha ha, hoàng thúc nhất định sẽ không chọn của Thất điện hạ. Hôm qua nha, hoàng thúc ở Ngự thư phòng giận dữ mắng hắn quá thiếu nhân tình, tâm tính ác độc, hoàn toàn thiếu khí độ hoàng gia, thậm chí cầm cả sổ con ném thẳng xuống đầu hắn cơ mà.”
“Xứng đáng, ai bảo hắn lúc nào cũng bắt nạt chúng ta?” Chu Thanh Mi mừng rỡ, nàng quay sang Mẫn Hoa nói, chứng minh lời nói của nàng không phải là giả. Tư Không Tiêu cùng Thượng Quan Tuyết Hoa cùng kinh hãi, Mẫn Hoa chỉ liếc mắt một cái, tùy ý đáp một câu, nhìn bông tuyết lất phất bay bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ người ấy giờ đang làm gì, có phải cũng đang ngắm tuyết không?
Buổi chiều, tuyết ngừng.
Trên giáo trường truyền đến tiếng gào thét của đám thiếu niên, tiếng quả cầu tuyết bay vun vút va chạm nhau. Đám nữ sinh cũng không ngồi yên nổi, đều mặc áo choàng dày bọc kín người ôm lấy lò sưởi tay ấm áp mà chạy hết về phía giáo trường.
Mẫn Hoa né tránh đám người Chu Linh, đi về phía sau Không Nhiên Viện. Phía đằng kia là viện xá của Tần Quan Nguyệt, đi qua bấy căn nhà gỗ thô sơ thì đằng sau là hồ Minh Nguyệt, bên ngoài bờ tường bên trái là giáo trường dạy cưỡi ngựa, bên phải là một cánh rừng hợp với hồ nước, mùa xuân khi băng tan sẽ có từ đàn chim âu trắng bay ngang qua.
Mỗi mùa đông, trên mặt hồ này lại có một đám thiếu niên chơi đùa trên mặt băng, đa số là chơi trượt băng. Năm nay ít người hơn mọt chút, cũng có tốp năm tốp ba những cái bóng màu đen hoặc hồng lướt qua lướt lại rất nhanh, tiếng cười vui trên mặt hồ tuyết không ngừng truyền đến, làm run rẩy vô số hạt bông tuyết đọng trên nhành cây.
Truyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến, kí ức giống như một mùi hương kì diệu thoang thoảng trước mũi nàng, giống như có trực giác mách bảo, Mẫn Hoa quay đầu lại.
Bụp một tiếng, ngay giữa trán của nàng bị trúng một cục tuyết trắng, đau nhức, lạnh lẽo, lập tức một loạt cầu tuyết bay qua bay lại, hóa thành một dòng nước đá chảy thẳng vào trong cổ áo ấm áp.
“Vừa ngu vừa ngốc như cái đầu gỗ, vô vị!”
“Không phải bị ném đến ngu người rồi chứ?”
“Ném thêm mấy quả nữa xem nào.”
Càng nhiều quả cầu tuyết ném về phía nàng, cái giá lạnh như băng ập đến khiến Mẫn Hoa run lên cầm cập, lại quay đầu, bóng người kia như ảo ảnh biết mất không thấy tăm hơi. Mẫn Hoa lại phỉ nhổ mình: “Người kia việc nhiều làm không xuể, có đứa nào giống mi suốt ngày ăn no rửng mỡ đi lang thang đâu?"
Trấn định vuốt những hạt tuyết và bọt nước đọng lại trên mi mắt, nhìn thấy mấy tiểu tử đáng giận đáng ghét mà lại phải trốn tránh kia, Mẫn Hoa đột nhiên nở nụ cười: “Phật tổ, tín nữ sẽ không phụ lòng mấy vật hi sinh mà ngài ban cho đâu.
Nàng nhanh chóng cởi bao tay ấm ra, ngồi xổm xuống vốc tuyết bằng hai tay rồi bóp chắt lại thành một quả cầu, sau đó hung hăng ném trả.
Kẻ bị ném trúng đúng là tên Chu Thừa Hi kia, hắn ngẩng đầu, nhe rằng cười: “Hay cho cái đồ đê tiện nhà ngươi, dám ném bổn hoàng tử à!” Bụp, hai quả cầu làm sẵn trong tay đã bay về phía Mẫn Hoa, cho dù là áo choàng dày thế nào cũng không chịu nổi quả cầu vừa cứng lại ném bằng lực đạo mạnh như thế, người hầu của hắn cũng học theo, thi nhau ném vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên là bầy tiểu tử thối siêu cấp đáng đánh đòn.
Phản kích, thống khoái mà phản kích, ném cho tan tành hết những suy nghĩ miên man kia.
Một buổi tuyết sớm này, Mẫn Hoa thấy đau nhưng lại không thấy lạnh, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, không để ý đến những quả cầu tuyết bị những đứa kia nện vào người mình, chỉ muốn chạy tới chạy lui, càng không ngừng vốc tuyết lên ném trả, ném trúng thì vui vẻ cười, ném không trúng thì tiếp tục ném.
“Giang Nhất Lưu, các ngươi lại bắt nạt người khác. Mẫn Hoa muội muội, có đau không? Lạnh hay không lạnh?”
Tư Không Tiêu từ xa xa chạy đến phía trước của Mẫn Hoa, ngăn cản mấy quả cầu tuyết, trừng mắt nhìn đám người Chu Thừa Hi, lại vội vàng gạt những bông tuyết dính trên đầu Mẫn Hoa. Chu Thanh Mi nhìn đám ác đồ này, vội vã tránh đằng sau Chu Linh, sợ hãi rụt rè không dám quở trách Mẫn Hoa.
“Lại gặp phải đám giả vờ đứng đắn này, mất cả hứng!” “Tư Không Tiêu, coi như ngươi gặp may!” “Đi thôi, đi chỗ khác chơi.”
Thượng Quan Tuyết Hoa cầm một tấm khăn lụa, vô cùng ôn nhu lau mồ hôi trên trán cho Mẫn Hoa, đợi đến khi nhìn thấy đỉnh đầu nàng ướt sũng thì khẽ nhăn mày, giống như gặp chuyện gì buồn bã lắm, nàng ta ôn nhu nói: “Nếu để sinh bệnh thương hàn thì sao?”
Tư Không Tiêu càng thêm tức giận, trợn mắt: “Nếu bị bệnh ta đi nói với bệ hạ!”
Mẫn Hoa lắc đầu, né tránh bàn tay ngọc ngà vô cùng dịu dàng kia, cười nói: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, chỉ là chơi ném tuyết thôi mà! Hắt xì!”
Chu Linh vươn tay ra đặt lên trán của nàng kiểm tra, kinh hô: “Nóng, sợ là bị cảm lạnh rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta cởi hết quần áo ướt ra là được rồi.” Mẫn Hoa nói câu được câu mất, nước mắt chảy ra không ngừng run lên cầm cập: “Không lạnh một chút nào, ta còn đang thấy nóng đây!”
Thượng Quan Cẩm Hoa vừa chạy tới đè tay nàng lại, tiếng nói trong trẻo hơi hơi đề cao, giống như đang nhịn không ít tức giận, lại nghe hắn quát: “Không được cởi, mẹ ngươi dạy ngươi thế nào vậy hả? Mặc vào! Thanh Sơn, đi mời ngự y!”
“Ngươi dám quản ta!” Mẫn Hoa vung tay hắn ra, cũng không thèm nhìn người vừa tới, nhặt bao tay trên mặt tuyết lên, phủi phủi bông tuyết dính trên đó xong rồi lạnh mặt bước về Không Nhiên Viện.
Lúc gặp Linh Lung, Mẫn Hoa bảo nàng ta đi lấy một bộ quần áo khác. Chu Linh chạy đến nói: “Mẫn Hoa muội muội, ta đi lấy áo lông ngày xưa của ta ra cho muội thay. Đừng tức giận với Tử Du ca ca của muội, hắn cũng chỉ vì sợ muội bị cảm lạnh thôi.”
Mẫn Hoa ậm ừ lên tiếng, có cũng được không có cũng chẳng sao, cầm bút lên tô được hai chữ thì Tư Không Tiêu vốn đi thỉnh ngự y rồi lại chạy đến mang một chén canh gừng đường đỏ đưa cho nàng. Mẫn Hoa nhíu mày, mùi gừng tươi không phải là khó ngửi bình thường.
Chu Thanh Mi kỳ quái nói: “Thân thể Mẫn Hoa muội muội vốn rất mảnh mai, biện pháp dân gian này chỉ thích hợp với mấy người thô lỗ như huynh thôi, vẫn nên mời ngự y thi hơn."
Tư Không Tiêu nói: “Mẫn Hoa muội muội, đừng chê nó khó ngửi, uống xong chén này chắc chắn sẽ không sinh bệnh, hồi trước khi hành quân trong ngày tuyết, đại ca cũng hầm canh gừng cho ta uống để khu hàn khí nha, muội xem ta chưa bao giờ bị phong hàn đâu!”
Mẫn Hoa liếc Chu Thanh Mi một cái, nhận lấy bát canh gừng trong tay Tư Không Tiêu, bóp mũi, một hơi dốc hết.
“Mi, mi, mi!” Chu Thanh Mi tức giận đến giậm chân liên tục, Mẫn Hoa thấy nàng tức giận thật rồi, cười nói: “Đợi đến sáng mai ta bị bệnh thật lại đòi người ta đến ngày ngày đứng bên giường chăm sóc, tỷ có vui không?”
Chu Thanh Mi tay cầm khăn run lên, chỉ vào mũi Mẫn Hoa thở phì phì kêu lên: “Mi, mi dám!!??”
Chu Linh cùng Thượng Quan Tuyết Hoa không hẹn mà cùng cười thất thanh, bộ dạng ghen tuông của tiểu cô nương Chu Thanh Mi kia thật sự đáng yêu quá thể.
Vừa nói xong, thị nữ của Chu Linh đã ôm một tấm áo choàng lông trắng như tuyết còn thêu tơ vàng đến, vừa nhìn đã biết đấy là loại áo choàng cực phẩm làm từ lông hồ ly tuyết trắng, không hề pha tạp lấy một sợi, mượt mà mềm mại lại bóng mượt lấp lánh, chắc chắn không phải loại áo choàng bình thường. Mẫn Hoa thấy quá quý, ngẩng đầu định cự tuyệt lại thấy bản thân Chu Linh cũng mang vẻ mặt kinh dị, thầm nghĩ tấm áo lông này chắc chắn có nội tình gì.
Thị nữ kia khom người nói: “Hồi bẩm chủ tử, trên đường đi nô tỳ gặp Minh công công, kiện áo choàng này là do ông ấy đưa cho ạ.”
Chu Linh mặt biến sắc, đến lúc quay đầu lại nói với Mẫn Hoa thì lại là đầy mặt vui mừng, cầm tấm áo choàng không ngừng khua tay múa chân trên người Mẫn Hoa, cười nói: “Muội muội quả là có phúc khí, Minh công công này là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Hoàng hậu đấy, ông ấy cũng coi trọng muội như vậy, tỷ tỷ đây cũng được thơm lây.”
Hai tiếng “muội muội”, “tỷ tỷ” này Mẫn Hoa nghe vào mà dựng hết cả lông tơ, Chu Linh một là nhắc nhắc nhở, hai là ghen tức với hành động mượn sức này của vị nữ chủ nhân đứng đầu cung cấm. Kiện áo choàng lông quý giá xinh đẹp này quả thực đã biến thành củ khoai nóng bỏng tay rồi, Mẫn Hoa còn chưa nghĩ xong kế sách đối ứng, Bạch Thái Phi kia – tức là bà nội của Chu Linh cũng đã sai thân tín đưa đến một tấm áo choàng da điêu, màu sắc đỏ thắm rực rỡ chói mắt, là trân phẩm trăm năm khó gặp
Trận thế này sợ là có ý tranh giành không chịu thua kém với Hoàng hậu kia đi. Có cái gì đáng giá cho hai nữ nhân quyền thế này so đấu đây? Ngoài ngôi vị thái tử kia thì chẳng còn đáp án nào khác.
Mẫn Hoa đến bây giờ cũng bắt đầu cảm thầy đầu mình đau thật rồi, chuyện này còn làm người ta sống không yên đây, nàng chỉ vì nhớ nhà mà buông lỏng cảnh giác đi ném tuyết với một lũ trẻ con mà thôi. Nàng cũng không phải cái chong chóng để đo hướng gió đến ngôi vị Hoàng Đế! Cho dù muốn lấy lòng mượn sức thì cũng nên nhằm vào vị chuẩn Thái tử phi tương lai là Chu Thanh Ca kia mới đúng!
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Hoàng phi, Công chúa, Hoàng tử đều sai người đưa đến quý báu lễ vật để hỏi han ân cần, chỉ sợ mình bị cho rớt lại phía sau. Ai cũng nhìn Mẫn Hoa chờ nàng quyết định, Mẫn Hoa nhìn hai tấm áo choàng kia cùng với đầy một bàn nhân sâm dược liệu, nói: “Thật là cảm động, bà nội, nương nương, ca ca, tỷ tỷ trong cung đều có lòng Bồ Tát cả!”
“Ngươi cái đồ tiên giả, suốt ngày lải nhải công đức vô lượng này nọ.” Chu Thanh Mi – thành phần thẳng như ruột ngựa này hung hăng trừng mắt với Mẫn Hoa một cái, khinh thường nàng suốt ngày ra vẻ.
Nàng ta vừa dứt lời, Mẫn Hoa liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Thật là tốt rồi nha, Linh tỷ tỷ, Tuyết Hoa tỷ tỷ các tỷ nghe thấy không? Đề nghị của Thanh Mi tỷ tỷ là hay nhất, Thượng Quan ca ca không phải đang lo bạc không đủ dùng sao? Chúng ta mang hết những bảo bối này cho những đứa nhỏ nghèo không có cơm ăn áo mặc, không được học hành đi, lại làm một cái bia công đức cho các nương nương, hoàng tử, công chúa trong cung để cho tất cả mọi người đều biết các nương nương trong cung đều có tấm lòng tích thiện thương con dân như Bồ Tát trong miếu vậy.”
Mấy người Tư Không Tiêu đều tập trung lắng nghe cân nhắc, Chu Xương vỗ tay: “Hay lắm, Tử Du, lập tức viết một cái sổ con trình lên, bạc không cần lo nữa, đám bảo thủ kia giờ cũng không có lí do gì để phản bác nữa.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhìn Mẫn Hoa thật sâu một cái, gật gật đầu nhưng lại nghĩ ngợi sâu xa. Lúc này chuẩn thái tử phi tương lai Chu Thanh Ca đột nhiên lại gần bọn họ, đặt xuống một sợi dây chuyền bạch kim, giọng thánh thót: “Tính thêm một phần của Thanh Ca nữa.”
Lạc Khả Ngôn đi theo cũng đưa lên một món đồ trang sức của mình, chỉ chốc lát sau, toàn bộ mọi người trong viện đều quyên góp mỗi người một món. Mấy người Chu Xương mang về một phòng khác thống kê, tiếng hoan hô như sấm dậy. Bên này, Thất hoàng tử một cước đá văng đại môn của viện nữ sinh, hùng hổ tìm đến Mẫn Hoa.
Chu Thừa Hi túm tóc Mẫn Hoa, dùng sức một cái lay qua lay lại, Mẫn Hoa bị lôi xềnh xệch ra khỏi chỗ ngồi, đập người vào một cột gỗ trong lớp. Mẫn Hoa nhịn đau lau máu chảy trên khóe miệng, nhìn lướt qua, trong phòng bàn ghế hỗn độn, tất cả nữ sinh đều khiếp đảm tránh dưới gầm bàn không dám động đậy.
Mẫn Hoa vừa muốn bò lên, đã thấy Chu Thừa Hi tiện tay lấy một cái nghiên mực trên bàn, mặt mũi vặn vẹo hung ác như đang muốn đánh chết nàng ngay lập tức. Nàng hoàn toàn bị khí thế kinh khủng của Chu Thừa Hi dọa ngây người, sững sờ nhìn hắn đến gần, không biết trốn tránh.
Chu Thừa Hi nâng tay cầm nghiên mực lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi dám gạt ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT