Chỉ vài ngày sau, trong hậu cung, Thái Như chưa từ bỏ ý định kia cùng hoàng hậu đương triều duy nhất từng được sắc phong không hẹn mà gặp.

Nữ nhân không có đứa nhỏ thật đáng thương mà, Thái Như vừa ân cần vừa thành khẩn mời Thượng Quan Mẫn Hoa đến Bích Hải cung thăm nhị hoàng tử, nói là để an ủi hoàng hậu bị mất thái tử.

Thượng Quan Mẫn Hoa tà tà liếc ả một cái, đáp: “Con ta còn chưa có chết.”

Thái Như mặt mày ảo não, rũ mắt xin lỗi: “Xem muội ăn nói vụng về chưa này, tỷ tỷ đừng để trong lòng, Như nhi tuyệt đối không có ý kia…”

“Không có thì tốt, còn không đi trước dẫn đường.” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng nhìn qua, Thái Như hình như rất sợ nàng, ánh mắt run rẩy tránh đi. Hai người dẫn theo một đám cung nữ đến Bích Hải cung. Vào trong điện, thấy Thái Như ân cần vồn vã như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng bày ra một bộ vui sướng ngồi bên cạnh nôi của nhị hoàng tử, vẻ mặt ôn nhu nhìn đứa bé bọc trong tơ lụa, nhu tình ngàn vạn.

Nàng phân thần nhìn về bốn phía, không thấy nữ chủ nhân của cung này đâu, cung nữ trong Bích Hải cũng cũng chạy đi đâu hết. Lại quay đầu, trên cửa sổ có một con rắn độc mắt ti hí, răng nanh sắc nhọn, đang phì phì phun lưỡi. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy lòng lộp bộp một tiếng, thân hình cứng đờ, tay chân cũng không nghe sai khiển nữa. Mắt thấy con rắn độc kia trườn vào trong nôi, lướt qua bọc tơ, định chui vào chỗ ấm áp có đứa bé đang nằm kia.

Nó chỉ là một đứa bé chưa đầy một tuổi, khuôn mặt nhỏ bé đang thiêm thiếp ngủ say kia đã đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ trong giây lát đã tháo bỏ được bóng ma trong đầu, kêu lên: “Người đâu, người đâu?”

Ám vệ vọt tới từ một góc tối nào đó, chân khí bắn ra từ đầu ngón tay, con rắn độc kia mất mạng đương trường. Thượng Quan Mẫn Hoa còn chưa định thần được, hô hấp dồn dập, trái tim đập kịch liệt, ám vệ vội đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, thuộc hạ đưa cô về!”

Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng cười nũng nịu của nữ tử. Thượng Quan Mẫn Hoa vẫy tay bảo người lui ra. Nàng hít một hơi thật sâu, khẽ ngả vào bên nôi, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như bộ dạng vừa làm chuyện xấu lại khiếp đảm quá mức vậy.

“Bệ hạ, ngài tin nô tì một lần đi. Hạo nhi thực sự biết kêu phụ hoàng mà.”

Sau đó, Thái Như đang nói chuyện chợt thấy được Thượng Quan Mẫn Hoa ở bên nôi dường như đã đoán trước được chuyện nhị hoàng tử đã bị rắn độc cắn chết. Kinh sợ hít dài một hơi, lắp bắp hỏi: “Hoàng hậu tỷ tỷ. Tỷ, tỷ sao có thể ở đây? Cung nữ đâu, tỷ làm gì Hạo nhi rồi?

Tỷ muốn nhìn Hạo nhi thì chỉ cần nói với Như nhi một tiếng là được. Như nhi chắc chắn sẽ đưa Hạo nhi đến Vĩnh Lạc cung làm bạn với tỷ mà. Tỷ, tỷ, vì sao lại… giết hại một đứa trẻ nhỏ như vậy. Nó nhỏ như vậy có thể làm gì được tỷ, tỷ sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như thế?”

Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy mình rất không thoải mái, nàng lắc lắc đầu đang hỗn loạn, giãy dụa đứng lên, đè lấy nỗi đau đớn đang dâng lên ngực: “Khiến ngươi thất vọng rồi, nhị hoàng tử còn chưa có chết đâu.”

“Tỷ, tỷ nói bậy! Nếu Hạo nhi còn chưa chết, vì sao nó còn không khóc?”

Giống như là trào phúng âm mưu của Thái Như bị đổ bể vậy, nhị hoàng tử đột nhiên khóc ré lên. Thượng Quan Mẫn Hoa ngay cả hừ lạnh cũng không thèm làm với ả.

“Bệ hạ… ta… bệ hạ… Ngài nhất định phải tin tưởng nô tì. Nô tì yêu ngài như vậy, yêu ngài hơn bất cứ kẻ nào… Ta là vì quá yêu ngài, sợ các nàng cướp ngài đi nên mới làm ra chuyện hồ đồ này, bệ hạ, tha cho thần thiếp đi…”

“Cút ngay!” Một tát của Chu Thừa Hi đánh bay nữ nhân đang ôm chân hắn khóc lóc, gầm lên: “Thượng Quan Mẫn Hoa!”

Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng cảm thấy Thượng Quan Mẫn Hoa ôm lấy nàng đang ngã xuống, ngón tay lại điên cuồng bấm xuống nhân trung của nàng. Thấy nàng thở không nổi thì lập tức cúi đầu thông khí cho nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa dịu bớt đau đớn, muốn ngủ. Lại thấy Chu Thừa Hi điên cuồng lắc lắc, nghe hắn hét lớn: “Thượng Quan Mẫn Hoa, cô dám ngủ thử xem!”

Nàng cố gắng mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Ta buồn ngủ quá…”

“Không được ngủ, quốc sư! Lập tức truyền quốc sư cho trẫm!”



Nghe nói Tần Quan Nguyệt châm cứu suốt mấy ngày mới cứu được nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa mệt mỏi nằm trên long sàng, tất nhiên là không tin điều ấy. Nàng không bệnh, không đau, chỉ là bị con rắn kia dọa đến. Nhưng mà, nàng lại không hiểu sao đã xảy ra chuyện gì, làm cho người ta nghĩ rằng nàng vô cùng suy yếu, đến mức từ lúc nàng tỉnh lại đã thấy mình đang ngủ trong Việt Dương điện của Chu Thừa Hi.

Chiều ngả bóng về Tây, nàng buông sách trong tay xuống, hít sâu ba lượt, thầm nhủ bản thân nhất định phải nhẫn nại. Vừa chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, cánh cửa gỗ lim lập tức kẽo kẹt một tiếng, còn không sớm không muộn đẩy ra.

Chu Thừa Hi tự tay bưng một bát thuốc, đi đến bên giường, cầm lấy thìa cẩn thận mà dịu dàng bón thuốc cho nàng. Thuốc uống xong, Chu Thừa Hi còn cực kì tình cảm mà nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đầu tiên là chậm rãi liếm bên ngoài vành môi, sau đó lại ôn nhu mà kiên nhẫn dụ nữ tử vào nụ hôn sâu và dài của hắn.

Kết thúc nụ hôn, Thượng Quan Mẫn Hoa nhất định sẽ mặt đỏ tai hồng, quần áo cởi một nửa, một bộ mặc người xâm chiếm. Chu Thừa Hi cũng một bộ tình thâm ý trọng, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười sủng nịch. Có điều, mỗi lần nhìn thấy bộ dàng này thì dục hỏa bị khơi mào trong cơ thể Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức bị dập tắt lịm!

Đáng sợ!!!

“Mẫn Mẫn,” Thượng Quan Mẫn Hoa hết hồn, Chu Thừa Hi làm như không thấy vẻ khẩn trương của nàng, cầm tay nàng nhu tình tràn ngập mà nỉ non, hai mắt ẩn ẩn đưa tình: “Nàng đã từng đồng ý, sẽ không rời khỏi ta, đúng không?” “Ừ!” Một tiếng này hao hết khí lực toàn thân của Thượng Quan Mẫn Hoa. Loại tra tấn này bao giờ mới hết chứ????

Nàng rất muốn làm mình tin tưởng rằng, nam nhân này yêu nàng nên mới sợ hãi việc mất đi nàng, nên mới trở nên kinh khủng như thế. Nhưng mà, nàng chưa bao giờ dám tin.

“Mấy ngày nay buồn chết rồi đi? Chờ nàng khỏe, ta sẽ mang nàng ra ngoài. Giờ thì ngoan ngoãn ngủ điều dưỡng thân thể đi.” Dứt lời, hạ xuống đỉnh đầu nàng một cái hôn cực kì nhẹ, đặt nàng nằm xuống giướng, kéo lại chăn mỏng cho nàng, thuận tiện thu mất quyển sách nàng đang đọc, đóng cửa lại để đi giải quyết công việc. Đến bữa tối, lại tiếp tục một lần nữa sủng ái đại pháp “bón thuốc kiêm hôn môi” như giữa trưa.

Một ngày ba bữa: “Tình yêu tuyên thệ tiến bổ” làm Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ nghe thấy tên Chu Thừa Hi là biến sắc.

Nàng hi vọng hắn nhanh chóng khỏi bệnh, nàng muốn quay về Vĩnh Lạc cung, nàng còn muốn đi thăm con nàng, lâu như vậy không biết nó đã lớn hơn bao nhiêu rồi.

Đáng tiếc đó chỉ là hi vọng xa vời, chờ nàng được cho phép xuống giường thì công phu dính người của Chu Thừa Hi còn phát huy kinh khủng hơn, căn bản không có cơ hội tiếp cận ám vệ của Vĩnh Lạc cung. Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ là con chim nhỏ buộc ở thắt lưng của Chu Thừa Hi, không thể rời xa hắn quá ba bước.

Chu Thừa Hi bình thường cũng không bắt nàng làm gì, nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa bắt buộc phải ở chỗ nào mà hắn ngẩng mắt là phải nhìn thấy được, nếu không thì trời sụp đất nứt cũng không đủ.

Lúc vào triều sớm, Chu Thừa Hi đặt Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi kề bên trên long ỷ đã được làm lại, dài hơn, rộng hơn. Cùng hắn cùng ngồi cùng ăn, cùng nhận triều thần bái lạy. Lại không cho phép triều thần liếc nhìn nàng một cái, nếu không chính là móc mắt rơi đầu.

Lúc nghị sự, xử án, không cần biết là đại sự quốc gia quân đội, hay là tài chính thương nghiệp, Chu Thừa Hi nhất định phải hỏi ý kiến của Thượng Quan Mẫn Hoa. Có thần tử nghi ngờ, nhất định sẽ được đáp lại một câu là: “Ý của hoàng hậu chính là ý của trẫm.”

Thượng Quan Mẫn Hoa bực mình không có chỗ nói, chỉ có thể nhân mấy cơ hội ít ỏi, dùng ánh mắt ai oán liếc, trừng, đâm chọc kẻ nào đó. Mặc dù nàng chưa bao giờ che giấu, nhưng kẻ mà nàng đã ký thác vô hạn kì vọng kia, lúc nào cũng trốn mất ngay trước khi Chu Thừa Hi kịp phát điên.

Rốt cục có một ngày, công phu ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa rốt cục cũng được Chu Thừa Hi thừa nhận, hắn hỏi: “Mẫn Mẫn thích Tuyên Sở?”

Cái tên không hay ho là Tuyên Sở bị bốn người còn lại đẩy lên trước, mặt ngoài trấn tĩnh như thường, kì thực, lông tóc đang run bần bật đã bóc trần cảm xúc của hắn. Thượng Quan Mẫn Hoa cười đến thật ngọt ngào, Chu Thừa Hi giận dữ xoay mặt nàng lại, vẻ giận dữ trong mắt dần tụ lại, đầu hắn cũng không quay lại, quát: “Lôi hắn đi Kính Sự Phòng!”

Thượng Quan Mẫn Hoa đè lại tay hắn, nhíu mày nói: “Anh có bệnh!”

Chu Thừa Hi bắt lấy tay nàng, không để ý còn có ngoại thần ở đó, hôn lên đầu ngón tay ấy, đáp: “Ai bảo nàng cười với hắn chứ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa giận không còn lời nào để nói, trực tiếp dùng bạo lực, đập nghiên mực trên ngự án cái rầm rồi quát: “Ta cười là vì hắn có chuyện mà không dám nói!”

Chu Thừa Hi vuốt ve ngón tay của Thượng Quan Mẫn Hoa, mặt mày ẩn tình nhìn chằm chằm vào cặp mắt bừng bừng từng giận dữ của nàng, ánh mắt càng thâm sâu, nhẹ nhàng nói: “Nói mau!”

Tuyên Sở tránh được một kiếp, cúi đầu lập tức nói: “Lưu Danh Thành đã xây dựng xong, mời thánh thượng cùng hoàng hậu nghiệm thu!”

Lúc này, phía sau ngự án, Chu Thừa Hi đã gục Thượng Quan Mẫn Hoa, không chờ tiếng động truyền ra thì đám người Nhậm Phục Thu đã rất kinh nghiệm mà lùi đến bên ngoài sa trường, trong lòng cũng đoán già đoán non gì đó. Đột nhiên, binh bốp loảng xoảng, tiếng Thượng Quan Mẫn Hoa hét chói tai, gầm lên giận dữ, cùng với tiếng cười đắc ý của Chu Thừa Hi liên tục truyền ra, năm người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ: “Mẫn Mẫn, cẩn thận chút, cái đó nặng lắm, nàng sẽ bị trật cổ tay đấy!”

“A! Chu Thừa Hi, anh có để yên không thì bảo! Ta muốn về Vĩnh Lạc cung!” Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến mức muốn phun mấy ngụm máu, nhưng bất kể nàng khuyên can thế nào, Chu Thừa Hi cũng không chịu thả người.

Lúc này, Chu Thừa Hi không giống như những lần trước - cười to ôm lấy nàng, nào hôn nào hít làm cho nàng toàn thân vô lực không còn đầu óc nghĩ đến chuyện xuất cung. Hắn một tay vuốt ngọc bội đeo bên hông, quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Ở đây không tốt sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa bị hấp dẫn, không kịp suy nghĩ sâu xa, lập tức trả lời: “Tốt thì có tốt, nhưng ta vẫn thích Vĩnh Lạc cung hơn!”

“Thật không?” Cặp mắt của Chu Thừa Hi càng thêm thâm trầm, Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm cả kinh, đang cân nhắc, chợt nghe Khánh Đức đế thỏa hiệp, nói muốn dẫn nàng đi xem Lưu Danh Thành mà Nhậm Phục Thu vừa xây dựng xong.

Thượng Quan Mẫn Hoa mừng rỡ, bầu không khí giương cung bạt kiếm hơi giảm, nàng quay đầu mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ nhảy chân sáo lại, nhẹ nhàng hôn lên cằm Chu Thừa Hi một cái, sau đó nhanh như gió đi ra khỏi cửa điện. Lúc đi qua chỗ đám người Lạc Sinh, còn vui sướng khẽ hát…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play