Lần thứ hai tới Phong Sơn , Diểu Đông thấy thanh y nhân ngồi trên mái nhà , uống rượu ngắm trăng .

“Đại thúc .” Diểu Đông nhảy lên mái nhà , hểnh hểnh mũi , nói “Ồ, là Mặc Hương .”

Thanh y nhân rót cho y một chén , Diểu Đông lắc đầu “Sẽ say a .”

Thanh y nhân cũng không ép , Diểu Đông ngồi bên cạnh hắn , nói “Đại thúc thật lợi hại , cư nhiên có thể tìm tới nơi này.”

Nhất Tuần đại sư thiết kế trận pháp trong sơn lâm , không có giải trận , một người vô luận vòng quanh bao nhiêu lâu cũng sẽ không tìm được ‘Phong Sơn’.

“Trận pháp này xác thực rất quỷ dị ,”, thanh y nhân nói “Ta mất ba ngày mới phá giải được.”

Diểu Đông nhìn thanh y nhân , nhớ tới Nhất Tuần đại sư lúc nói về trận pháp này vô địch thiên hạ , lợi hại ra sao vẻ mặt đắc ý như thế nào , nhăn nhăn mũi , nhịn không được cười cười .

“Ta tới tửu quán , hỏa kế nói người bình thường không thể nào đi vào .”

“Ừm,” Diểu Đông một tay chống cằm , tay kia xẹt qua mái ngói đen chì “Ta cũng rất ít khi tới đây.”

“Nơi này là Phong Sơn ?” thanh y nhân nhìn một vòng xung quanh , sơn lâm này không có gì đặc biệt , kỳ quái hỏi “Vì sao cần kỳ môn dị trận bảo vệ vậy ?”

“A—-” Diểu Đông giương mắt , ngữ điệu nâng cao có chút hoài niệm ” ‘Phong Sơn’ là ta và Nhất Tuần đại sư cùng nhau tu kiến .”

“Cùng nhau kiếm gỗ , cùng nhau đi chợ mua mái ngói , cùng nhau xây a …” y ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng xa vời, khóe miệng cong lên độ cong nho nhỏ ” Ngay cả chữ trên bảng hiệu , cũng là một người lại một người viết . Phong sơn là căn cứ bí mật của ta và Nhất Tuần đại sư .”

“Nhất Tuần đại sư ?”, thanh y nhân bỗng nhiên đè thấp thanh âm, hắn hỏi “Đó là ai ?”

“Một người rất lợi hại , một tăng nhân vân du tứ hải .” Diểu Đông trả lời .

“Vậy Diểu Đông quen biết hắn như thế nào ?”

“Ưmm…”.Diểu Đông suy nghĩ một chút “Có một lần …đại khái là lúc lễ gì đó a , ta bị phạt quỳ từ đường , đến nửa đêm thì Nhất Tuần đại sư bỗng nhiên xuất hiện ….”

Kỳ thực ngày đó là trừ tịch .

Thân phận thái tử của Diểu Đông khiến Tần quý phi chướng mắt , bị nàng ngáng chân , trong yến tiệc gây ra sai lầm .

Thuận đế cư nhiên nhìn thấu , hắn nhìn thấy Tần quý phi xem Diểu Đông như cái gai trong mắt , trào phúng cười , liền thuận theo nàng , phạt Diểu Đông quỳ từ đường .

Đúng lúc đó là đêm giao thừa náo nhiệt , đứa nhỏ luôn luôn im lặng trốn phía sau Chu hoàng hậu , cứ như vậy bị hắn lôi ra phía trước .

Sáu tuổi — Diểu Đông cô cô linh linh quỳ gối nơi từ đường , thầm nghĩ không biết mẫu hậu có lạnh hay không .

Trên thực tế , từ đường chỉ có nến hương , trống trải như vậy , lại là đêm tháng chạp , muốn lạnh lẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu lạnh lẽo .

Y đưa tay thổi khí , nghe tiếng chuông báo giờ xa xa vang mười một tiếng .

Thời gian trôi qua , hay bắt đầu một năm mới a …. đang chán chết suy nghĩ , một hòa thượng quần áo chật vật bỗng nhiên xông vào.

“Oa ~ thơm! Thực sự là thơm quá !”

Hòa thượng nhìn thức ăn trên bàn thờ hai mắt phát sáng , như hổ như lang ngoạm a ngoạm , cắn a cắn .

Diểu Đông hơi nghi hoặc hắn ta đã vượt qua lớp canh giữ nghiêm ngặt bằng cách nào để tiến vào từ đường , tiếng động lớn như vậy vì sao không kinh động thủ vệ bên ngoài .

Y quay đầu nhìn thoáng qua đại môn , nơi mà hòa thượng có lẽ đã chui vào , sau đó đem nhũng nghi hoặc này …… quăng qua một bên .

Diểu Đông cúi đầu , vươn tay tại sàn nhà băng lãnh gạch gạch tô tô chữ “Tố” , sau đó lại viết “Mẫu hậu .”

Y nghiêng nghiêng đầu , lặng lẽ cười cười , tựa hồ trong cơn buồn chán tìm được một thú vui lớn , bắt đầu viết khắp nơi trên mặt đất “Tố “, “Mẫu hậu” ,thẳng đến khi tên hòa thượng ăn no , tiến đến trước mặt y mới thôi.

Diểu Đông thu hồi ngón tay , yên lặng nhìn hắn . Tên hòa thượng liếc nhìn bài vị liệt tổ liệt tông trên đài thờ , cười nói “Những tấm gỗ này thì ăn cái gì a? Người chết thì ăn cái gì chứ ? Thật là lãng phí ! Nhóc con , ngươi nói đúng không ?”

Diểu Đông hạ mi mắt , không nói đúng , cũng chẳng nói sai .

Hòa thượng đánh chén no nê , giả vờ thâm trầm cảm thán “Ngươi nói , sinh mệnh là gì ?”

Diểu Đông rũ mắt .

Y nhớ tới chính mình đã một đời buông tha sinh mệnh , lo sợ vô thố , sau lại gặp mẫu hậu giống y như Tố thì kinh hỉ , cảm thấy khó nói nên lời , lặng lẽ cong cong khóe miệng , thấp giọng lẩm bẩm “Là một loại kỳ tích a.”

Sau đó hòa thượng biến mất , lưu lại Diểu Đông quỳ một mình , mãi cho đến bình minh .

Ngày đầu tiên của năm mới , Diểu Đông bởi vì ăn vụng cống phẩm phạm phải tội danh đại bất kính , bị phạt hình trượng .

Y không tranh cãi , yên lặng thừa nhận ,sau đó ghé vào lòng Chu hoàng hậu để trấn an , trong ngực im lặng mỉm cười .

“Nhất Tuần đại sư ăn vụng thức ăn thờ phụng , hại ta bị đòn , nên thu ta làm đồ đệ coi như bồi thường.”

Thanh y nhân thật lâu không lên tiếng , Diểu Đông lại nằm sấp xuống , nhìn thanh ngói nhiễm màu ánh trăng , ngốc lăng ra .

Một lát sau ,người nọ mở lời hỏi “Vậy theo Nhất Tuần , Diểu Đông đã học được những gì?”

“Kỳ thực cũng không có gì” Diểu Đông mạc danh kì diệu họa ra ký hiệu đặc biệt trên mái ngói , nhàn nhạt nói “Ta thiếu thông minh , cái gì cũng không tốt , học suốt ba năm , cũng chỉ được khinh công .”

“Hòa thượng kia chỉ dạy ngươi ba năm ư ?”

“Ừm”, Diểu Đông quay qua , nhìn thanh y nhân nở nụ cười “Nhất tuần đại sư nói hắn ở một nơi đều chỉ lưu lại một tuần ,lưu lại dạy ta ba năm , đã là phá vỡ quy tắc rồi.”

“Ba năm thì học được gì chứ ?” Thanh y nhân lạnh lùng nói “Sư phụ như hắn không làm tròn trách nhiệm .”

Đối với một người yêu thích vân du tứ hải mà nói thì ba năm không quá ngắn , thế nhưng thanh y nhân bỗng nhiên nhớ lại , lần kia lãnh đòn trượng , thái tử sốt cao bất tỉnh , tính mạng bị đe dọa , sau khi cứu khỏi phải mất ba tháng mới có thể đi lại .

Tuy rằng lúc đó không để trong lòng , bây giờ nghĩ lại , thanh y nhân thế nào cũng đều nghĩ Nhất Tuần kia bồi thường như vậy không đủ .

Hắn phiền muộn uống ngụm rượu , Diểu Đông bên cạnh cười nói “Ta cũng chẳng muốn học cái gì cả.”

Thiếu niên cúi đầu , mái tóc đen nhu thuận rũ xuống , rơi bên tai lộ ra chiếc cổ trắng nõn . Y thấp giọng nói “Bất quá khoảng thời gian Nhất Tuần đại sư ở chỗ này , cuộc sống ở Phong Sơn xác thực rất thú vị .”

Diểu Đông lại trầm mặc , thanh y nhân buông chén rượu , thầ̀n sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng nháy mắt mang theo tia phức tạp không gì sánh nổi . Hắn bỗng vươn tay , xoa xoa đầu Diểu Đông nói “Sau này ta sẽ thường xuyên tới .”

Diểu Đông quay đầu đi , lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm thanh y nhân , sau một hồi , y cong khoé miệng nhẹ nở nụ cười .

Thanh y nhân nói muốn ngắm mặt trời mọc , vì vậy hai người đều trụ lại Phong Sơn .

Diểu Đông nằm trong góc giường đưa lưng về phía thanh y nhân , dán sát vào tường , cuộn mình lại thành một vòng nho nhỏ .

Thanh y nhân ôn nhu nói “Cuộn lại như vậy lúc ngủ sẽ khó chịu .” Diểu Đông lắc đầu .

Y nói “Lạnh .”

Thanh y nhân sửng sốt một chút “Hiện nay đang là tháng tám .”

Diểu Đông không đáp lời , thanh y nhân nhớ tới lúc ở trong khách *** ở Lê huyện , y cũng như thế này cuộn tròn trong chăn , liền thở dài , đưa tay kéo y vào trong lòng , nhẹ giọng hỏi “Như vậy có cảm thấy khá hơn không?”

Động tác của thanh y nhân rất bất ngờ , Diểu Đông lại càng hoảng sợ , cố sức tránh né , những vẫn không thể tránh đi . Vì vậy y cứng ngắc thân thể , tựa vào lòng thanh y nhân .

Thanh y nhân lộ ra mạt cười đắc ý .

Hắn ngay từ đầu không định kiên trì như vậy , chỉ là ôm lấy thân thể lạnh lạnh của thiếu niên vào lòng , cảm giác thật tốt , mê hoặc khiến hắn không muốn buông tay .

Thanh y nhân thở dài , cằm khoát lên đỉnh đầu y , thoải mái nhắm mắt lại , an tĩnh như đang ngủ .

Bóng đêm mờ ảo , Diểu Đông cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt hắn .

Y lẳng lặng cảm thụ được hơi thở ấm áp của thanh y nhân phả trên đỉnh đầu , cắn cắn môi , đôi mắt khép hờ phiếm thượng một tầng sương mù .

Ngủ không bao lâu , trời còn chưa sáng , hai người đã tỉnh .

Diểu Đông ngồi trên đại thụ ở đỉnh núi đón mặt trời mọc, thanh y nhân dướng tàng cây luyện kiếm .

Trời dần dần sáng lên, làn sương long lanh , giơ chân , xoạc ra , khom lưng , xoay tròn , động tác thanh y nhân múa kiếm ưu nhã hoa mỹ , giống như đang múa một vũ khúc.

Diểu Đông dựa vào thân cây , hái phiến lá , theo dáng chuyển động của hắn ,thổi ra một đoạn giai điêu kỳ ảo xa xưa .

Lúc giai điệu dừng lại , thanh y nhân đã đứng trên cành cây y đang ngồi .

“Có muốn học không ?” Thanh y nhân hỏi.

Diểu Đông tỉ mỉ suy nghĩ một chút , tựa hồ cũng không biết có nên học hay không .

Thanh y nhân nở nụ cười “Vẫn là nên học đi,” hắn nắm lấy cánh tay Diểu Đông ” Luyện cho rắn chắc cũng tốt , ngươi quá ốm.”

Diểu Đông vốn định nói luyện kiếm cũng không béo lên được , đôi mắt lưu chuyển qua lại , cuối cùng chỉ gật đầu , nói câu ‘Được’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play