DIARI GIÃY DỤA VÀ CHẢY MÁU. Howl thất kinh nhìn cô ta, sau đó nhìn ngược lên lưỡi kiếm hạ ngay trước đầu cậu.
“Iolite?”
Bấy giờ, dường như đã ý thức được tình thế, Ophaniel mới đi đến. Nhưng anh ta không bước qua Diari mà chùn chân vì sợ. Anh ta chỉ có thể kéo Diari đứng dậy.
“Con khốn.” Cô ta chửi thề.
“Mày cần nhiều hơn hai từ ấy để khiến tao điên tiết, Diari thân mến ạ.”
Iolite nhoẻn cười. Howl chưa bao giờ thấy nét mặt hung hăng và lạnh lùng đó ở cô ta. Cô ta đỡ Howl đứng dậy, rồi nhặt lấy mảnh vỡ màu đen mà Diari đã đánh rơi trên đất.
“Iolite... Cô...” Howl lắp bắp.
“Ả có vũ khí khắc chữ Enochian.” Ophaniel thì thầm với Diari, nhưng Howl vẫn nghe thấy.
“Lời nhắc hữu dụng đấy, cảm ơn.” Diari cộc cằn nói. Cô tarun rẩy buông tay mình xuống, mặc cho dòng máu ở cổ vẫn chảy ròng ròng.
“Thứ đó không thuộc về mày.” Cô ta nhìn mảnh vỡ trong tay Iolite. “Trả nó lại hoặc tao sẽ cho mày đi đời cùng chúng.”
“Mày đang quên mất ai đang cầm vũ khí và ai thì không đấy.”
Iolite kéo tay Howl và đưa cho cậu thanh kiếm. “Nặng đấy.” Cô ta nói. “Cầm lấy và đi cứu Angeline đi.”
“Còn cô?”
“À.” Cô ta nhếch mép nhìn Diari. “Tôi có chút chuyện với cô ta. Đừng lo, tôi vẫn còn vũ khí.”
Howl chẳng hiểu vũ khí của cô ta ở đâu vì Iolite chỉ cầm đúng một thanh kiếm. Cậu đỡ lấy thanh kiếm và đột nhiên bàn tay như bị bỏng rát. Cậu không thể lờ đi nụ cười chế nhạo của Diari.
“Chữ Enochian có thể ảnh hưởng đến Cambion.” Cô ta nói. “Thông minh lắm, con điếm ạ.”
“Chà, thì, cậu ta cũng đâu đơn giản chỉ là một Cambion?”
Iolite nói và bước lên. Howl cố làm quen với lưỡi kiếm. Cậu nung đỏ tay mình, và đột nhiên cơn nóng rát biến mất. Thanh kiếm đột ngột bốc lửa. Howl ngạc nhiên nhìn chúng rồi nở nụ cười phấn khích.
“Đi đi, hổ.” Iolite nói, và chẳng cần đợi cô ta nói thêm lời nào, Howl biến mất.
“Đuổi theo hắn.” Diari nói với Ophaniel. “Còn ta sẽ tự lo ả thích chen ngang này.”
Ophaniel gật đầu. Hắn ta giang cánh và bay vụt khỏi cánh rừng. Bấy giờ, chỉ còn Iolite và Diari, giữa cánh rừng phủ đầy băng giá.
Đột nhiên, Diari cúi đầu chào, theo một cách mỉa mai.
“Đã lâu không gặp, thưa chủ nhân của tôi.”
Khóe mắt Iolite giật giật. “Diari... Cô biết tôi từ lâu đã không còn là chủ nhân của một mớ những kẻ bị thải các cô rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta gọi nhau là gì đây, Eve?”
*
ERZLA LIỆNG MỘT VÒNG TRÊN KHÔNG TRUNG, rồi dừng lại ở một chạc cây gỗ và thả Angeline xuống. Cô rơi tự do xuống, hé mắt nhìn mặt đất với những mô đá gập ghềnh, sắc cạnh, tựa một hố chông khổng lồ. Nước mắt rỉ ra khỏi mắt cô, nhưng là bởi những cơn gió khiến nó tấy lên và cay xè. Angeline chờ đợi một cú đập khủng khiếp có thể đâm thủng cơ thể cô.
Nhưng cuối cùng cô lại rơi vào một thứ gì đó thật êm ái, mặc dù lưng cô vẫn ê ẩm. Angeline mở mắt và nhận ra Howl, cậu đã đỡ được cô trước khi cô kịp rơi thẳng xuống khối đá. Nhưng chính Howl cũng hơi loạng choạng, cậu đặt Angeline xuống, ôm lấy cô bằng một tay và ngước nhìn lên cao với thanh kiếm ở tay còn lại.
“Anh lấy đâu ra nó thế?”
“Một người bạn.” Cậu nói, không trông thấy Erzla đâu. “Iolite.”
“Iolite ở đây sao?”
“Phải.” Cậu nói, đầy Angeline ra sau mình. “Cô ta kia rồi.”
Tiếng cười điên dại của Erzla vang ngay trên đầu họ, cô ta bay vụt qua, cả hai cúi rạp xuống nhưng vẫn bị đôi cánh của cô ta đập thẳng vào đầu. Angeline đứng lên ngay khi cô ta vừa lao đến, một luồng sáng xanh lạnh ngắt, rực lên như tia sét lao thẳng từ tay cô vào Erzla. Cô ta hét lên một tiếng rồi đập thẳng vào một cành cây, sau đó rơi xuống đất. Đôi cánh của cô ta như teo lại và đóng băng, khối băng nặng đến mức cô ta không thể đứng lên nổi.
“Giỏi lắm.” Cậu nói, nắm lấy khuỷu tay cô và dịch chuyển đến trước mặt Erzla. “Hỗ trợ anh nhé.”
Angeline gật đầu bối rối, nhìn hai bàn tay mình.
Howl chĩa thanh kiếm vào Erzla, nhếch môi cười:
“Xem ai mới là kẻ yếu thế hơn nào.”
Cô ta hếch cái mũi dài của mình lên, những hạt băng đóng chặt trên tóc cô ta.
“Vẫn là mày thôi!”
Cô ta vung lưỡi hái, nhưng sức chém bị kéo lại bởi đôi cánh nặng; Howl nhoẻn cười, cậu chặn nhát chém của Erzla bằng thanh kiếm, và ngay khi chúng va vào nhau, những tia lửa bật ra thành một cú nổ nhỏ. Erzla loạng choạng lùi ra đằng sau, chửi thề.
“Không còn huênh hoang nữa phải không?”
“Nói với ta đây này, thằng con hoang!”
Chỉ một giây trước khi Ophaniel bổ lưỡi rìu xuống từ trên cao, Angeline phóng vào hắn ta những thanh nhũ băng dài và nhọn như chông, Howl chặn được sát nút nhát chém, nhưng cũng mất đà mà ngã xuống. Howl vội lăn sang một bên.
“Được rồi.” Cậu bò dậy. “Giữ cô ta bận rộn, Angie... Anh sẽ xử lý gã to con trước.”
Kể cả khi Howl tỏ ra tự tin như vậy, Angeline vẫn thấy bất an. Cậu bật dậy, chém liên tiếp vào Ophaniel khiến hắn ta bận đỡ thanh kiếm mà lùi lại. Erzla cũng cố vung lưỡi hái, nhưng chỉ lia được vài phát trên không trung. Cô ta đập lưng mình vào một thân cây, gằn lên tức giận bởi những khối băng không chịu vỡ.
“Mày sẽ phải trả giá đắt đấy.” Cô ta nói với Angeline. Cô run lên bởi những âm thanh chát chúa từ thanh kiếm của Howl. Erzla giơ lưỡi hái lên. Angeline gạt tay và cả lưỡi hái đóng băng. Cô ta không thể nhấc nổi nó lên hay làm nó tan biến.
“Mày không thể giết tao.”
Angeline nhìn sang bên, Howl và Ophaniel đã biến mất. Cô vẫn có thể thấy bóng họ sau những thân cây xa xa, Ophaniel bị thương khá nhiều và đang lồng lộn như một con bò tót điên.
“Anh ấy có thể.” Cô nói. “Tôi chỉ cần giữ chân cô.”
“Vậy mày sẽ cần nỗ lực nhiều hơn đấy.”
Erzla đập mạnh lưỡi hái vào gốc cây, sau đó dùng chính lưỡi hái ấy chém thẳng vào đôi cánh của mình. Angeline giật mình bởi tiếng băng vỡ, bối rối lùi lại. Đôi cánh của cô ta không còn dính vào nhau, nhưng vẫn bị khối băng dày và nặng trói chặt. Cô ta lê đôi cánh trên mặt đất, thở hổn hển, bước đến gần chỗ cô.
Một bức tường băng trồi lên khỏi mặt đất, ngăn cách Erzla và Angeline.
“Tôi không hiểu.” Cô nói. “Các người muốn gì ở tôi và Howl?”
“Chuyện đó quan trọng như thế cơ à?”
Erzla chém bức tường băng. Khi nó vỡ toác thành một lỗ hổng, cô ta trèo qua một cách khó nhọc.
“Mày biết đấy, khi thằng nhóc kia quay lại, mày đã chết rồi.”
“Không phải các người phải bắt sống chúng tôi sao?”
“Chà, thì...” Cô ta nâng lưỡi hái lên. “... không nhất thiết là cả hai mà.”
Angeline rùng mình. Cô lại phóng vào cô ta những luồng băng lạnh, Erzla ngã xuống khi cố tránh chúng. Angeline không dừng lại, một số chỉ sượt qua cô ta, một số trúng vào cô ta. Erzla không còn nhanh nhẹn nữa, đôi cánh nặng kéo tụt cô ta lại.
“Hội Đồng đã cử cô đến phải không?” Angeline nói trong khi những khối băng đâm lên khỏi đất, che chắn cô khỏi lưỡi hái của Erzla. Cô ta liên tục bổ xuống, chém ngang những đường chém lạnh ngắt và chát chúa, dù cán của lưỡi hái đã đóng băng hoàn toàn.
“Tao chẳng biết mày đang nói gì cả.” Cô ta nói. “Mày muốn biết tại sao những Thiên Thần Sa Ngã lại xuất hiện trong cái thế giới quái đản này? Được thôi, đi cùng bọn tao và mày sẽ biết những điều mày muốn.”
“Lúc đó tôi đã chết rồi!”
“Bây giờ thì khá hơn sao?” Cô ta dừng lại, vuốt sạch mái tóc ngắn, chĩa thẳng lên trời cho sạch băng tuyết. “Một đứa con phàm trần vô dụng, ngu xuẩn, yếu ớt, luôn nuôi dưỡng cái ý nghĩ rằng mày có thể chạy trốn khỏi cái sự thật là cuối cùng, mày sẽ chết một cách đau đớn, thảm hại, bị ruồng bỏ và mục rữa! Mày nghĩ sao?” Cô ta vung lưỡi hái, Angeline không kịp đỡ và nó chém sượt qua phần bụng cô một đường dài. Angeline giật mình vì cơn đau, ôm chặt lấy bụng mà luống cuống lùi lại.
“Thấy không? Mày đâu còn gì để mất.”
“Nếu thế, ít nhất hãy cho tôi một lý do.”
Cánh tay gầy nhẳng của Erzla siết chặt lưỡi hái.
“Tao nói rồi, mày sẽ biết, nếu mày chịu ngoan ngoãn theo tao.”
Angeline chuẩn bị đón chờ đòn đánh tiếp theo của Erzla, thì một tiếng gào vang lên từ khoảng rừng lân cận. Cả hai quay ra nhìn hướng tiếng gào phát ra. Tim Angeline đập thình thịch, tự hỏi liệu đó có phải Howl. Erzla chau mày, rồi mặt lại giãn ra, lẩm bẩm. “Ophaniel.”
Cô ta quay lại phía Angeline, và dựa vào nét giận dữ lẫn sợ hãi trên gương mặt gầy gò của cô ta, cô đoán người đã gào thét là Ophaniel. Angeline thoáng vui mừng.
“Thế đấy.” Cô ta nói, liệng lưỡi hái ra sau lưng và Angeline há hốc miệng khi thấy cô ta chặt chính đôi cánh của mình. “Mày làm tao tốn thời gian quá!”
Erzla thoát khỏi đôi cánh nặng nề nhưng nhăn nhó vì đau đớn. Cô ta bước, nhanh hơn, dứt khoát hơn, và vung những nhát lạnh lùng vào Angeline. Angeline luống cuống lùi lại đằng sau và cố đỡ đòn bằng những khối băng, nhưng cô ta di chuyển quá nhanh và đòn đánh thì hiểm hóc. Cô luôn đỡ trượt. Mũi hái móc thẳng qua cổ cô, chỉ phần rìa ngoài nhưng đã cắt đứt một sợi gân. Angeline hét lên, ôm cái cổ đang sùi máu đỏ tươi của mình và loạng choạng ngã xuống một bụi rậm. Những chiếc lá có rìa gai quét qua da cô ran rát. Nước mắt Angeline ứa ra và cô quằn quại trong cơn đau tột cùng. Cô nằm trong vũng máu của chính mình, chợt nghĩ đến lúc mình bị Rosetta đâm. Điều cuối cùng trên đời mà cô muốn là trải qua cảm giác ấy lần nữa. Cô bò trên mặt đất, máu chảy ngược xuống cổ và áo, rồi rớt lên tuyết trắng. Erzla bình thản đi ngay sau cô, vết thương của cô đang lành dần thì cô ta bổ thêm nhát nữa. Đường chém ngang giữa lưng, và lần này không chỉ là sượt qua. Một đường cắt ngọt ngào kéo dài từ xương bả vai đến thắt lưng. Angeline bật lên một tiếng đau đớn và thôi bò. Cô có thể cảm thấy máu đang chảy ra ngoài cơ thể mình. Cơn đau như bỏng rát và thiêu đốt cô, trong tâm trí Angeline không còn gì khác ngoài cơn đau ấy. Erzla thô bạo đá vào xương sườn cô đến nỗi cô phải lật ngửa lại. Angeline có thể nếm được vị của máu trong miệng mình. Cô ta giẫm lên bàn tay cô và xoáy gót giày. Tiếng kêu của cô tương đồng với tiếng kêu của một con thú đang bị giết thịt, Angeline nhắm tịt mắt lại, nỗi đau làm mờ ý thức của cô và tất cả những gì Angeline nghĩ đến là thoát khỏi nó.
Cô ta lấy cán lưỡi hái thúc mạnh vào bụng Angeline, rồi nhìn cô khóc lóc, quằn quại, thở.
“Sẽ thế nào nếu tao cắt nát gương mặt xinh đẹp này nhỉ?” Cô ta dũi mũi giày vào cổ cô, đá nhẹ cằm Angeline.
Angeline nhắm mắt lại, gồng người lên và thở không ra hơi. Cô cố tự an ủi mình rằng vết thương sau lưng đang lành lại, nhưng không gì có thể miêu tả được cơn đau của cô lúc này.
Và giọng Howl vang lên:
“Thì mày sẽ có gương mặt tương tự.”
Lưỡi kiếm sắc lẻm trong tay cậu xiên một đường không do dự qua lưng Erzla, đâm thẳng bụng. Angeline có thể thấy da thịt cô ta cháy xèo xèo và nét mặt kinh hoàng của cô ta. Cô cắn răng, lấy hết sức bình sinh mà đạp cô ta sang một bên. Howl thả tay ra khỏi thanh kiếm. Erzla nằm sấp, vài giây sau, cơ thể cô ta chuyển thành màu xám tro và bất động tựa bức tượng đúc từ đá thô, rồi tan thành bụi tro xám. Lưỡi kiếm rơi xuống đống tro, một ít tro còn bị gió thổi bay vào không trung.
Bấy giờ, Howl mới thở ra nhẹ nhõm. Cậu còn tơi tả hơn cả Angeline, những vết thương chằng chịt trên vai và bắp chân; nhưng tệ nhất là nhát đâm giữa bàn tay. Cô có thể thấy bàn tay đó buông thõng xuống và cậu đang nhăn nhó vì đau. Cô biết Howl có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Cơn đau bỏng rát sau lưng đã dịu dần, không gì khiến Angeline dễ chịu hơn lúc này. Cô ngồi dậy. Lúc đó, Howl ngã xuống thật.
“Howl!” Cô bò lại chỗ cậu.
“Xin lỗi, anh không đứng nổi nữa.” Cậu nói. “Có lẽ anh nên ngủ một lát.”
Angeline bật cười và quệt nước mắt. “Để em chữa cho anh.”
Cậu kêu lên và nhăn mặt khi Angeline đụng vào bàn tay bị thương của mình. Trông nó thật tệ: Vết thương hở toác, máu ọc ra không ngừng cùng một chất dịch trong suốt, màu vàng, còn dính mấy cái lá khô. Angeline nhăn mày, bụng quặn lên cơn buồn nôn bởi trông thấy lớp xương trăng trắng bên trong. Cô không dám tưởng tượng đến cơn đau của Howl, và cậu vẫn rên rỉ không ngừng.
“Suỵt, yên nào. Nằm yên.” Cô chỉ dám đặt hai ngón trỏ cạnh vùng da lành lặn gần vết thương. Angeline không hề muốn nhìn nó, nhưng cô cũng không thể bơ lờ nó đi. Cô quan sát dòng máu đã ngưng chảy, mấy vết tụ tím trên khớp ngón tay biến mất. Vết thương tái tạo lại thành lớp thịt đỏ hồng chằng chịt mạch máu. Gương mặt Howl hơi giãn ra, mắt cậu chớp mạnh, cuối cùng cũng dám thở bình thường. Lớp da non nối lại với nhau, rồi cuối cùng chỉ còn trông thấy một vết sẹo dài trên mu bàn tay Howl.
Cậu run rẩy co duỗi bàn tay và hơi cười. “Giờ thì anh hiểu tại sao anh cần có em rồi.”
“Chưa xong đâu.” Cô chữa tiếp những vết xước trên mặt, vai và bắp chân cậu. Máu ở bắp chân vẫn chảy ra đều đều.
“Chúng ta không có thời gian đâu.” Cậu gạt đi. “Thế này đủ rồi, em nghĩ mấy vết thương cỏn con này hạ gục được anh sao? Chúng ta phải quay lại chỗ Iolite.”
Angeline gật đầu. Cô đứng dậy còn Howl nhặt lên thanh kiếm.
“Chuẩn bị kết thúc chuyện này chưa?”
“Rồi.” Cô nắm lấy tay cậu, gương mặt cương quyết hơn lúc nào hết.
Howl lắc lắc cổ mình. “Đi thôi.”
*
KHI HOWL QUAY LẠI, DIARI NẰM SÕNG SOÀI TRÊN ĐẤT, gương mặt bầm dập, tím tái. Sống mũi cô ta gãy và máu rỉ ra từ hai hàm răng nghiến chặt. Angeline có thể trông thấy một cặp Chakram làm từ kim loại sáng loáng, với viền ngoài là những đường răng cưa sắc lẻm nằm dưới đất. Có vẻ đó là vũ khí mà cô ta đã sử dụng, còn Iolite đứng một bên, tay không, và đang bật một điếu thuốc.
“Cậu hơi lâu đấy.” Cô ta ném mồi lửa đi, nhả ra một luồng khói trắng. “Tôi tưởng tôi phải chạy đến tận nơi kia. Mừng vì cậu chưa mất ngón tay nào. Hai tên còn lại sao rồi?”
“Chết.” Howl nói, liếc nhìn Diari và thầm thắc mắc. Nhưng cậu biết tốt hơn hết nên giữ chặt những câu hỏi của mình ở trong lòng, ít nhất là vào lúc này.
“Tốt.” Cô ta nói. “Tôi chỉ mang một thanh kiếm, nên đành chờ cậu xong việc.” Cô ta mỉm cười với Diari. “Đến lượt cô đấy, cục cưng có cánh.”
Howl bước về phía trước một bước. Những giọt mồ hôi lớn đổ trên trán cậu. Diari ngước nhìn lên bằng đôi mắt sưng tím, hàm răng dính máu lộ ra khi cô ta cố cười.
“Mày làm theo lời cô ta sao? Ngoan ngoãn y như một con chó con vậy. Cô đã mất bao lâu để huấn luyện nó thế?”
“Im đi trước khi tao khâu mồm mày lại!” Iolite nói. Angeline dám thề rằng cô ta không dọa suông.
Howl căng thẳng nhìn Diari. Cô ta bấy giờ vô hại - nằm bệt dưới mũi giày cậu và thoi thóp thở, những vết thương nhiều không kể xiết. Gương mặt cô ta hầu như đã biến dạng, méo mó và sưng tím tái.
“Cô đã làm gì cô ta thế?” Howl hỏi.
“Đó là điều cậu bận tâm lúc này sao?” Iolite sốt ruột. “Nếu cậu không có gan làm, đưa thanh kiếm cho tôi.”
“Không!” Howl giật thanh kiếm lại khi Iolite đưa tay ra. “Tôi tự làm.”
Howl chĩa mũi kiếm vào chỗ tim Diari, chỉ cách bề mặt da chừng năm phân. Nhưng không hiểu sao cậu chùn tay, có lẽ là bởi tiếng cười khúc khích của cô ta.
“Mày thực sự tin ả.” Diari cười. “Mày thậm chí còn chẳng biết ả là ai, nhóc con, mày còn chẳng biết ả đến từ đâu và thậm chí tên thật của ả là gì. Vậy mà mày vẫn ngoan ngoãn như con chó được huấn luyện trong nhà. Làm sao mày biết chắc được rằng giết tao và để ả sống là quyết định khôn ngoan?”
Howl giật mình. Cô ta đã nắm thóp được cậu. Howl liếc nhìn Angeline và nhận ra cô cũng chẳng thể giúp gì. Cô cũng bối rối, hoang mang hệt như cậu lúc này. “Đâm đi.” Iolite gằn và rít điếu thuốc. “Tôi không có cả ngày đâu.”
Tim Howl đập thình thịch.
“Mày là thằng ngu.” Diari tiếp tục nói, như đang ngân nga một điệu hát. “Mày thậm chí không biết mình ngu xuẩn đến mức nào. Mày có chắc mình sẽ không chết một cách thảm hại sau khi giết tao bởi tay ả không? Mày có chắc ả giúp đỡ mày vô điều kiện không?”
“Im đi.”
“Mày là thằng ngốc cả tin.” Cô ta toét miệng cười. “Hỏi ả đi, hỏi đi! Hỏi sự thật đi! Hỏi ả và mày sẽ biết tao vẫn còn tốt ch...”
Howl đẩy mạnh thanh kiếm, và xiên một nhát xuyên qua cơ thể của Diari. Cậu thậm chí không ý thức được hành động của mình cho đến khi trông thấy ánh mắt cô ta đông cứng lại và cô ta hóa thành tro tàn, rồi tan vào không trung.
Howl loạng choạng lùi lại, thở dốc. Iolite nhìn theo nắm tro. “Như thế có phải nhanh không?”
Nhưng điều tiếp theo sau đấy là điều mà không ai trong số họ lường trước được, ngoại trừ Howl. Angeline chết đứng khi trông thấy cậu chĩa thanh kiếm về phía Iolite thay vì trả nó cho cô ta.
“Ồ.” Cô ta ngạc nhiên thốt lên.
“Thời buổi này khó tin được ai lắm.” Cậu nhếch một bên môi, cười mỏi mệt.
“Cậu nghe lời con điếm đó sao?”
“Tôi chẳng nghe lời ai cả.” Howl như bị xúc phạm. “Nhưng cả hai chúng ta đều biết cô ta nói đúng. Tôi chẳng biết cô là ai cả, và đặc biệt là không một chút manh mối nào về cái việc quái đản vừa xảy ra. Tôi đã giết ba Thiên Thần Sa Ngã đấy! Và có vẻ như cô biết nhiều hơn tôi trong chuyện này. Vậy làm ơn nói với tôi đi, Iolite, cô đang che giấu chúng tôi điều gì?”
Iolite khoanh tay. Cô ta vứt điếu thuốc xuống và ngẩng nhìn bầu trời. Một cơn giông khác lại kéo đến trên đầu họ, với tiếng sấm ậm ì giận dữ.
“Được thôi. Dẫu sao cũng chỉ có ba tên.” Cô ta nói. “Nếu cậu hạ thanh kiếm chết tiệt đó xuống, trả lại và đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu biết mọi điều cậu muốn.”
Howl và Angeline nhìn cô ta bằng ánh mắt ngờ vực, rồi lại nhìn nhau. Cả hai đều hiểu rằng việc sống và chết của mình chỉ dựa vào cái quyết định cỏn con này: tin tưởng Iolite hay không.
Một lúc sau, Howl hạ thanh kiếm xuống và vẻ mặt Iolite dãn ra hài lòng. Cô ta đến lấy lại thanh kiếm của mình, vuốt ve lưỡi kiếm một cách ân cần.
“Cậu vẫn đủ sức dịch chuyển nhỉ?” Cô ta nói.
Howl khẽ gật đầu.
“Được, vậy đi theo tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT