Đồi lộng gió. Vách vực thăm thẳm. Sóng xô vỡ vách đá. Tất cả đều vỡ toang ra thành nghìn, thành triệu mảnh và biến thành ảo ảnh. Mọi thứ vụt qua trước mắt tôi nhanh như những ngọn gió Đông.
Mười tám năm. Thật ngắn. Mà cũng thật dài.
Còn điều gì quan trọng hơn khi mà rốt cuộc vào cuối con đường, chúng ta cũng tìm thấy một người chúng ta muốn ở cạnh, một nơi chúng ta thuộc về, một cuộc sống chúng ta muốn sống và những con người mang lại bình yên cho chúng ta?
Tiền bạc không thể mua được điều ấy. Quyền lực cũng không thể có được những điều ấy. Sự hy sinh đôi khi thật khó khăn và đau đớn, nhưng chúng tôi vẫn thản nhiên hy sinh cho nhau. Cho mình. Cho một cuộc đời mà có lẽ không bao giờ tôi có thể sống.
Tôi yêu Howl.
Và giờ sự sống lẫn cái chết của tôi dường như đều phụ thuộc vào điều ấy.
Tôi sẽ không bao giờ quên anh, kể cả khi linh hồn tôi đã bị những cơn gió giận dữ thổi bay mất và sóng biển nhấn chìm thân xác tôi. Tôi đã sống một cuộc đời chôn mình trong đất Bóng tối và chứng kiến những điều khủng khiếp nhất mà một con người có thể chịu đựng.Tôi còn chưa từng mơ đến một cuộc sống bình thường, một cuộc sống của người vùng Ánh sáng.
Tôi chẳng còn gì để mất cả.
Liệu con người có thể cùng một lúc sợ hãi và tự do không?
Đó là cảm giác của tôi khi rơi xuống. Tôi như mọc cánh. Tôi thoát khỏi mặt đất và những cánh rừng, thoát khỏi những điều đã kìm kẹp tôi. Tôi tự do như một con chim bão, và dường như đó là tất tả những gì tôi muốn bấy giờ. Tôi có thể cảm thấy Howl cũng đang cảm nhận điều tương tự.
Rốt cuộc cái chết lại thật nhẹ nhàng,
tựa như một khúc nhạc du dương,
một đôi cánh,
giúp tôi vực dậy và bay đi với tất cả những tự do, khát khao, tình yêu và niềm vui mà tôi có.
Tôi thà chết nếu như nó giải thoát cho tôi, còn hơn sống một cuộc đời mà dường như mọi thứ quan trọng đều bị tước khỏi tôi, một cuộc đời mà không có Howl. “Đó là tuổi trẻ.” Tôi nghe thấy như có giọng nói ai trong đầu. Đó là tuổi trẻ, và tuổi trẻ cần tất cả những điều ấy, nỗi đau, những khao khát, tình yêu, tự do, và bất chấp. Nhưng trên tất cả, là hy vọng,
đó là thứ duy nhất có thể thay đổi cả một thế giới.”
Vậy, chúng ta sẽ sống cho cái gì?
Vì bản năng tồn tại,
hay vì tình yêu?
*
TÔI KHÔNG NHỚ MÌNH ĐÃ RƠI BAO LÂU.
Một giờ. Một ngày. Một tháng. Hay một năm.
Tôi rơi mãi và mặt đất vẫn chưa hiện ra. Gió quật tôi lên như xâu xé một con diều đứt dây. Tôi rơi mãi, và rơi, và rơi.
Cho đến khi mặt đất cuối cùng cũng hiện ra. Tôi đón đợi một cú tiếp đất đau đớn khủng khiếp. Thật kỳ lạ, tôi nhớ là mình đã nhảy khỏi vách vực và ở dưới phải là mặt biển nổi sóng. Nhưng thay vào đó, tôi thấy một cái tháp nhọn, cao và to bè khi nhìn từ trên xuống. Giống như một cái lâu đài, một phế tích hoang vu và cổ xưa, những tầng đá vỡ phủ đầy rêu phong chĩa lên; mái lâu đài thủng toang hoác, chỉ còn những cây cột nhọn chĩa lên trời.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh. Mặt đất trải quanh lâu đài là những bãi cỏ cháy, nối tiếp nhau, mấy thân cây gỗ đen sì và trơ ra như khúc củi vẫn còn bốc khói. Cả bốn phía đều là núi non và rừng. Cái phế tích nằm lọt giữa một thung lũng hình lòng chảo, nát tươm, trơ trụi và tiêu điều. Ở những ngọn đồi cao phía Bắc là rừng cây gai đen sì, bị chặt nát. Cánh rừng phía Đông chỉ còn những thân cây gỗ ngổn ngang và bốc cháy. Đằng Tây, một cái pháo đài nhỏ đã đổ sụp như vừa có một đội quân hùng mạnh quét qua đấy. Và ở hướng Nam, những cái đầm lầy cùng hồ nước bấy giờ chỉ còn là bãi đất trống hoác, sâu hoắm, xác người chất đống.
Tôi đang ở đâu?
Đây không phải lâu đài Quỷ.
Tôi biết thế, vì bầu trời quang đãng ngả màu vàng ố trên đầu không thuộc về Rethala. Khói đen đặc quánh bốc lên và nhuộm kín nền trời vẻ nặng nề.
Tôi rơi thẳng qua một cái mái vòm thủng của phế tích, các mảnh kính vỡ của mái vòm vẫn nằm dưới sàn nhà và cháy đen lại. Tôi ngỡ chúng sẽ đâm thẳng vào mình, vì vậy tôi giãy dụa trên không.
Nhưng rồi, tôi đáp xuống, nhẹ như một sợi lông vũ. Những mảnh thủy tinh vỡ như trở nên vô hình, tôi chỉ có thể cảm thấy nền đất lạnh dưới lưng và những tia sáng lóe lên từ quả cầu hình tròn phía Đông. Một mảnh tròn xoe, vàng úa treo sau những tầng mây, ánh sáng yếu đến mức tôi chẳng thể nghĩ rằng nó chính là mặt trời.
Tôi đứng dậy nhanh như khi ngã xuống. Rồi ngạc nhiên bởi sự nguyên vẹn của chính mình: không chỗ nào bị xây xước, bị thâm, bị đau. Mái tóc tôi vẫn mượt như khi tôi ra khỏi Red Wood sáng nay, bộ váy không bám chút bụi. Hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy sảng khoái và dễ chịu.
Những cánh cửa sổ của lâu đài cũng vỡ nát. Tôi có thể nhìn ra mọi phía bởi những lỗ thủng.
Im lặng.
Tất cả những gì tôi thấy là im lặng.
Không giống với lâu đài Quỷ, sự im lặng này đau thương hơn. Đã có một trấn chiến diễn ra, tôi chắc chắn thế, và nơi này là hậu quả của nó. Khói bốc lên từ những ngọn đồi dù không có ngọn lửa nào. Mặt đất nhiều chỗ vỡ nát và lún xuống. Sự im lặng này như đã kéo dài hàng năm, hàng thập kỷ, hàng thế kỷ. Tôi nghĩ nếu gọi là bất động sẽ chính xác hơn.
Khi tôi tì một tay vào bức tường, tôi có thể cảm thấy sự đau đớn của nó. Những tia sáng len qua khác khe nứt và rọi xuống sàn nhà. Không một ngọn gió thổi qua. Tôi rùng mình và chợt nhận ra mình là người duy nhất ở đây còn sống. Sự bất động khiến miền đất như chìm vào cõi chết.
Rồi một âm thanh - thứ tiếng vang khẽ khàng mà như thể nó là cả thế giới vang lên, đập vỡ sự yên lặng thành từng mảnh.
Tôi quay người lại, cô ta đã đứng đấy.
Một cô gái.
Có lẽ chẳng hơn tuổi tôi là bao. Cô ta xuất hiện như một bóng ma, mà tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại có cái âm thanh như tiếng chim vỗ cánh ấy được. Cô ta đứng yên giữa một ô cửa và mỉm cười.
“Endless Tears.” Cô ta cất giọng, mơ hồ như vang lền từ phần tiềm thức sâu trong đầu tôi, dù giọng nói rõ ràng ngân lên từ miệng cô ta. “Họ gọi nơi này như thế.”
Tôi quan sát cô ta. Cô ta không có nước da hay đặc điểm giống bất cứ người nào tôi từng thấy. Trông cô ta rất... bình thường. Những người ở vùng Bóng tối thường có đặc điểm gì đó khác người bình thường, một nét đẹp siêu nhiên. Nhưng cô ta thật bình thường. Cô ta có nước da mà thật khó để nói nó thật sự trắng hay nâu, nó pha trộn giữa màu rám của mặt trời, màu trắng mịn và xám. Tóc cô ta đen, ánh lên sắc nâu xám. Cô ta thấp hơn tôi, nhỏ con và ốm yếu, mặc một chiếc váy chỉ ngắn đến đầu gối, hai dây và chân để trần.
“Cô là ai?” Tôi hỏi.
Cô gái ngoảnh người đi. Cô ta nhìn qua ô cửa sổ. Ánh sáng ban ngày hất qua bóng cô ta xuống đất và tim tôi bỗng đập mạnh.
“Tôi là nữ hoàng.” Cô ta nói. “Họ gọi thế.”
“Nữ hoàng của cái gì?” Tôi đánh liều mà hỏi.
“Của vùng đất này.”
Cô ta trả lời, giọng chậm rãi và mang âm hưởng của một vùng đất xa xôi nào đó. Tôi thề rằng cô ta không biết tiếng phổ thông của vùng Bóng tối, nhưng rồi tôi cũng chợt nhận ra mình đang không nói bằng thứ tiếng ấy. Một loại ngôn ngữ kỳ lạ thốt ra khỏi miệng tôi, như thể đó mới là tiếng mẹ đẻ, mới là ngôn ngữ mà tôi vẫn nói hằng ngày.
“Của thế giới này.”
“Vậy đây là cõi chết.” Tôi nói, bình thản chấp nhận sự thật ấy.
“Không.” Cô ta dường như đang cười. “Đây không phải cõi chết.”
“Vậy đây là đâu?”
Cô ta không trả lời tôi, mà tì tay lên thành cửa sổ.
“Nếu đây không phải cõi chết, tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi lại, giọng cương quyết.
“Cô rất may mắn đấy.” Cô ta quay đầu lại, vẫn đang mỉm cười. Tôi đã chứng kiến nhiều nụ cười khổ đau, nhưng tôi chưa từng thấy nụ cười nào buồn đến vậy. Một nửa nó mang vẻ tiếc nuối, một nửa lại hoài niệm và buồn.
“Vì điều gì?”
“Vì cuộc sống của cô. Tôi rất ghen tỵ với cuộc sống của cô đấy, Angeline.”
Bỗng dưng tôi thấy tức giận. Loại người nào có thể muốn có cuộc sống thê thảm của tôi?Tôi đã tan vỡ, tôi đã phát điên, tôi hưởng được một chút hạnh phúc ngắn ngủi và sau đó lại lao mình vào chỗ chết. Tôi đã sống mười tám năm, và ngoảnh lại chỉ có những đêm dài tra tấn bởi sự tội lỗi và thao thức vì tôi không thể ở bên Howl nhiều hơn. Tôi căm ghét sự ngắn ngủi ấy. Tất cả những gì tôi muốn và cần, chỉ là được sống với Howl dài hơn một chút, tận hưởng nhiều hơn một chút cái cuộc đời mà tôi chưa từng mơ đến.
Như đọc được suy nghĩ tôi, cô gái ấy cất giọng bình thản:
“Ít nhất cô đã chết vì điều xứng đáng với cái chết của cô. Cô không nghĩ vậy sao?” Cô ta ngoảnh ra ngoài và như tự nói với mình. “Đôi khi chết đi lại dễ dàng hơn cả sống.”
Cơn giận dữ của tôi nguội dần.
Chỉ có một loại người mới có thể ghen tỵ với cuộc sống của tôi. Đó là loại người đã sống cuộc đời còn tan nát và thê thảm hơn cả tôi.
“Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để được chết cũng người mình yêu.” Cô ta nói.
Tôi bỗng xấu hổ. Cô ta đang mong ước được chết cùng người mình yêu, mà tôi lại tức giận với cô ta. Tôi mới thật ích kỷ làm sao.
“Sống thì sao?” Tôi hỏi. “Cô đã thử nghĩ cô sẽ đánh đổi mọi thứ để sống cùng người cô yêu chưa?”
“Tôi đã nghĩ, và, chà, tôi đã làm thế. Tôi đã đánh đổi tất cả mọi thứ,” Cô ta ngừng một quãng. “...tôi đánh đổi cả thế giới này, nhưng những gì tôi làm, là hủy hoại tất cả.”
Tôi im lặng, tôi biết mình nên thế. Mọi lời nói của tôi đều thật vô nghĩ và rỗng tuếch.
“Tuy nhiên, tôi không muốn cô sống cuộc đời giống như thế.” Cô ta quay người lại, đến gần và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cô có hy vọng, Angeline, đó là tất cả những gì tôi cần.”
“Cô sẽ làm gì?” Tôi run rẩy và bất động trước ánh nhìn của cô ta. Cô ta vuốt ve tóc tôi.
“Tôi không thể hồi sinh người chết.” Cô ta nói. “Nhưng tôi có thể giữ họ khỏi cái chết. Năng lực của cô không phải là cải tử hoàn sinh gì cả... Nó đơn giản chỉ là... chữa lành... và bảo vệ... Nếu cô đến kịp, cô vẫn có thể giúp cậu ta quay trở lại.”
“Gì cơ?”
“Đi đi.” Cô ta nói, rồi bỗng đâm xuyên một bàn tay qua ngực tôi. Tôi há hốc miệng, cứng đơ người khi cô ta bóp chặt quả tim tôi và nâng tôi lên khỏi mặt đất. Càng lúc càng cao hơn. Tôi không thở được, không thể giãy giụa, không thể la hét.
Và rồi tôi tỉnh dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT