Lưu Thiên Hoa khẽ gật đầu, cười khẽ dựa vào thân ghế. Ở tỉnh có ý tứ gì, ông trong lòng biết rõ. Chuyện này chỉ có giao cho Tăng Nghị làm là thích hợp nhất. Làm tốt làm xấu, Tăng Nghị hoàn toàn có thể gánh vác được. Còn giao cho những người khác làm, ngày sau thành phố Bạch Dương nhất định là phiền toái không ngừng. Làm xong thì lãnh đạo tỉnh có thể mất hứng. Làm không xong, còn có lãnh đạo tỉnh sẽ càng mất hứng. Lưu Thiên Hoa không muốn đi vào vũng nước đục này.
Nếu Tăng Nghị tỏ thái độ nguyện ý làm, đây coi như là đi ngang qua sân khấu. Lưu Thiên Hoa nói tiếp:
- Ở thành phố bước đầu có ý tưởng, đem Ngô Nam Ngô Bắc hai thị trấn hợp lại thành một, thành lập một khu mới, sau đó giao cho khu công nghệ cao quản lý.
- Đây là sự tín nhiệm cao của lãnh đạo thành phố đối với khu công nghệ cao chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm chuyện này cho tốt.
Tăng Nghị nói.
Lưu Thiên Hoa khoát tay nói:
- Cậu đừng tỏ thái độ gấp. Khu mới tuy là giao cho khu công nghệ cao của cậu quản lý, nhưng những gì xấu nhất tôi cần phải nói ra. Tình hình tài chính của thành phố chắc cậu cũng biết. Năm ngoái hạng mục hồ Tinh Tinh, ở thành phố đã tiến hành ủng hộ thật lớn với khu công nghệ cao. Bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Lãnh đạo thành phố có đôi khi cũng rất khó khăn, không thể bên nặng bên nhẹ được.
Tăng Nghị liền hiểu được ý tứ này. Nói cách khác, thành phố nhất định sẽ giao Tiểu Ngô Sơn cho khu công nghệ cao vận tác, nhưng khả năng ủng hộ thì có giới hạn, chỉ đủ đảm bảo và phối hợp với xây dựng khu an dưỡng. Về phần phương diện khác, nếu khu công nghệ cao còn có ý kiến gì thì cứ việc gây sức ép, ở thành phố khẳng định ủng hộ. Nhưng ở phương diện tiền bạc, thành phố một phân tiền cũng sẽ không ra. Tự các người phải nghĩ biện pháp.
Lưu Thiên Hoa đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Thứ nhất, ở thành phố quả thật là lấy không ra tiền, làm sao mà ủng hộ Tăng Nghị xây khu mới được. Thứ hai, cho dù có tiền thì cũng không đầu tư quá số tiền đầu tư cho khu công nghệ cao ban đầu. Lúc trước, thành phố trước sau đã đầu nhập hơn một tỷ, nhưng hiệu quả lại quá mức bé nhỏ. Đến nay chưa lấy lại được một phân tiền lãi nào. Năm ngoái hạng mục hồ Tinh Tinh, thành phố còn hy vọng có thể lật ngược ván bài. Ai ngờ chưa đến một năm, hạng mục hồ Tinh Tinh liền nửa sống nửa chết. Khoản đầu tư này mắt thấy cũng là trôi theo dòng nước. Bây giờ lại quăng tiền cho khu công nghệ cao, các lãnh đạo thành phố khác khẳng định sẽ đập bàn trở mặt. Thứ ba, hạng mục Tiểu Ngô Sơn này rõ ràng là lãnh đạo tỉnh thần tiên đánh nhau. Cho nên thành phố Bạch Dương chỉ là ủng hộ vừa, chứ không toàn lực ủng hộ.
Tăng Nghị đối với việc này cũng đã sớm có đoán trước, nói:
- Lãnh đạo thành phố khó xử, chúng tôi có thể lý giải.
Lưu Thiên Hoa thấy Tăng Nghị nói như vậy thì suy tư một lát rồi nói:
- Một khu mới lớn như vậy khởi động, tiền dùng vào nó khẳng định sẽ rất nhiều. Lãnh đạo thành phố không phải là không thông hiểu tình huống. Như vậy đi, trong vòng một năm, thành phố tuyệt không lấy của khu công nghệ cao một phân tiền lãi nào.
Tăng Nghị vui mừng quá đỗi. Nếu là như vậy, áp lực của mình đã có thể nhỏ hơn rất nhiều khu công nghệ cao trước kia thường xuyên phải nhận tiền cứu trợ của thành phố Bạch Dương, nhưng hiện tại đã không còn nữa. Năm ngoái, một số hạng mục lớn đầu tư vào khu công nghệ cao, tháng sau sẽ chính thức khởi động. Một khi khởi động, khu công nghệ cao sẽ có tài chính thu vào không ngừng.
- Cảm ơn Bí thư Liêu đã lý giải và ủng hộ.
Tăng Nghị hiểu, Lưu Thiên Hoa có thể đưa ra hứa hẹn này đã là ủng hộ lớn nhất rồi. Hắn nói:
- Xin Bí thư Liêu cứ yên tâm, sau một năm, nếu khu công nghệ cao vẫn không chuyển biết tốt, thì xin Bí thư Liêu cứ xử phạt tôi.
Lưu Thiên Hoa mỉm cười nói:
- Cậu nếu có lòng tin như vậy thì tôi thật cao hứng. Tôi cũng tin tưởng cậu nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tôi và thành phố.
Nói xong, dừng một chút, Lưu Thiên Hoa nói:
- Về khu mới sắp thành lập, cậu còn có ý kiến gì không?
Lưu Thiên Hoa hỏi chính là ứng cử viên cho khu mới. Dựa theo ý tứ của tỉnh thì muốn Tăng Nghị đến phụ trách khu mới này. Điều này khiến cho lãnh đạo thành phố Bạch Dương cảm thấy thật khó khăn. Tăng Nghị trước mắt đã quản lý khu công nghệ cao phát triển đến một tầm cao mới. Mắt thấy sắp đạt được hiệu quả và lợi ích thì anh lại phái hắn đến một nơi chim không thèm ị như Tiểu Ngô Sơn mà xây dựng khu an dưỡng. Đây không phải là qua cầu rút ván mà chính là muốn đông lạnh thành tích của các đồng chí.
Vì thế, mới có chuyện khu mới thuộc khu công nghệ cao quản lý. Dù sao khu công nghệ cao cũng đã quản lý hồ Tinh Tinh. Một con dê cũng phải đuổi, một đàn dê cũng phải đuổi, không cần quan tâm nhiều đến Tiểu Ngô Sơn.
Chỉ có điều, phương diện này còn tồn tại một vấn đề. Hạng mục hồ Tinh Tinh, khu công nghệ cao chỉ cần chỉ định một gã lãnh đạo đến phụ trách chuyện này là được rồi. Còn Tiểu Ngô Sơn dính đến việc hai thị trấn xác nhập, nhất định phải thành lập một Ban quản lý mới. Tăng Nghị bây giờ là Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao, nếu để hắn kiêm nhiệm luôn Chủ nhiệm Ban quản lý Tiểu Ngô Sơn thì lại không thích hợp. Giống như một Chủ tịch huyện kiêm luôn Chủ tịch thị trấn vậy, chẳng ra cái gì cả. Nhưng để hắn phụ trách mỗi chuyện Tiểu Ngô Sơn thì lại càng không thích hợp. Chẳng khác nào để Chủ tịch huyện xuống làm Chủ tịch thị trấn.
Cho nên, đây còn cần phải hỏi ý tứ của Tăng Nghị. Nếu Tăng Nghị có người thích hợp để chọn, thì có thể hoàn toàn thực hiện ý đồ quản lý của mình.
- Phó chủ nhiệm thường trực Ban quản lý đồng chí Lý Vĩ Tài, trước kia cũng có tham dự vào công tác chuẩn bị xây dựng khu công nghệ cao, về phương diện này kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Tăng Nghị nói.
Lưu Thiên Hoa khẽ gật đầu, Lý Vĩ Tài là Phó chủ nhiệm thường trực khu công nghệ cao, để anh ta kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm khu mới Tiểu Ngô Sơn là rất thích hợp. Cùng lúc đó, khu công nghệ cao còn có thể thành lập một tổ lãnh đạo trù bị khu mới, do Tăng Nghị đảm nhiệm chức tổ trưởng, Lý Vĩ Tài đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng. Như vậy có thể viên mãn giải quyết chuyện này.
- Khi nào trở về, cậu bảo đồng chí Lý Vĩ Tài đến Thành ủy một chút.
Lưu Thiên Hoa nói.
Tăng Nghị cười nói:
- Đồng chí Lý Vĩ Tài bây giờ đang ở bên ngoài. Anh ấy hôm nay cùng với tôi đến thành phố, vốn là muốn tranh thủ chuyện này, không nghĩ tới lãnh đạo thành phố đã có quyết định.
Lưu Thiên Hoa cười ha hả nói:
- Xem ra thành phố một gió thổi cỏ lay cũng đều chạy không thoát tai mắt của các người. Vì một thị trấn Ngô Nam mà hai ngày nay cánh cửa của tôi gần như bị người đập phá. Cậu bảo anh ta vào đây đi.
Tăng Nghị liền đi ra bên ngoài, gọi Lý Vĩ Tài vào.
Lý Vĩ Tài là lần đầu vào phòng của Lưu Thiên Hoa, nên cảm thấy có chút gò bó, nói:
- Bí thư Liêu, chào ngài.
- Ngồi đi!
Lưu Thiên Hoa ngồi trên sofa, khoát tay nói:
- Ở thành phố tính đem hai thị trấn Ngô Nam Ngô Bắc xác nhập lại, thành một khu mới. Đối với lãnh đạo khu mới, đồng chí Tăng Nghị hướng Thành ủy đề cử cậu.
Lý Vĩ Tài ngẩn ra, lập tức bắt đầu có chút kích động, trong lòng cảm kích đến tột đỉnh. Tiểu Ngô Sơn, tầm quan trọng của hạng mục này không cần nói cũng biết. Nhìn lãnh đạo huyện Trường Thủ nhảy lên nhảy xuống thì biết phương diện này có ích lợi biết bao nhiêu rồi. Đây gần như là một bước lên trời. Lý Vĩ Tài tuyệt đối thật không ngờ, một sự kiện quan trọng như vậy, Chủ nhiệm Tiểu Tăng không ngờ lại cho mình đi phụ trách. Hơn nữa lại còn trước mặt Bí thư Thành ủy đề cử y.
- Tạ ơn….cảm ơn….
Lý Vĩ Tài thanh âm có chút phát run, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ cũng không biết mình nên nói cái gì.
Lưu Thiên Hoa khoát tay, cắt đứt lời Lý Vĩ Tài:
- Đồng chí Vĩ Tài, tôi muốn nghe một chút ý tưởng của cậu về khu mới.
Lưu Thiên Hoa hôm nay là cố ý. Lần trước, sau sự việc của Từ lão, ông ta và Tăng Nghị quan hệ rất gần. Cho nên rất thích nhìn Tăng Nghị có một trung tâm đắc lực giúp đỡ.
Lý Vĩ Tài hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng kích động, trong đầu bắt đầu tự hỏi, chuyện này tuy rằng rất đột nhiên, nhưng Tăng Nghị đã sớm dẫn y nhiều lần đến Tiểu Ngô Sơn. Đối với thiết tưởng của Tăng Nghị, Lý Vĩ Tài cũng có chút tính toán. Lúc này y liền đem những ý tưởng này nghiền ngẫm trong đầu, một phen sửa sang lại, ở trước mặt Lưu Thiên Hoa nói qua một lần.
Lưu Thiên Hoa sau khi nghe xong, thì có chút kinh ngạc, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài trước kia làm việc dưới tay Gia Cát Mưu quả thật là bị mai một mất. Ông nói:
- Đồng chí Vĩ Tài rất có ý tưởng.
Một câu nhưng lại khiến cho Lý Vĩ Tài bắt đầu chuyển động. Y hiểu được đây chính là khảo nghiệm của lãnh đạo Thành ủy.
Từ tòa nhà Thành ủy đi ra, Lý Vĩ Tài nhìn Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, sau này tôi nhất định sẽ đi theo anh, làm nên một phen đại sự nghiệp.
Tăng Nghị mỉm cười khoát tay, nói:
- Phó chủ nhiệm Lý, tôi hướng Thành ủy đề cử anh là bởi vì anh có năng lực. Tôi từ khi đến ban quản lý làm việc, có anh giúp đỡ, công việc cũng giảm đi không ít áp lực. Ngoài ra, anh đối với tình huống của Tiểu Ngô Sơn cũng rất quen thuộc, lại có quan hệ với cán bộ quần chúng địa phương. Những thứ này đều là ưu thế của anh, cũng có lợi cho công tác của Tiểu Ngô Sơn khai triển.
Lý Vĩ Tài bị kềm hãm, nhưng sau đó hiểu được, hóa ra, Chủ nhiệm Tiểu Tăng có lẽ ngay từ đầu đã vì tiền đồ của cấp dưới mà mưu tính rồi. Chính mình có quan hệ tốt với cán bộ địa phương Tiểu Ngô Sơn, nói trắng ra là lần đó Chủ nhiệm Tiểu Tăng bảo mình đi điều tra số lượng người già ở Tiểu Ngô Sơn, lúc đó mình còn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hiện tại vừa thấy thì không ngờ nó đã thành một ưu thế lớn nhất cho mình.
Có thể đi theo một lãnh đạo như vậy để làm việc, còn có cái gì để nói đây? Trong lòng bây giờ thật sự rất kiên định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT