Hai người đi tới cửa của cảnh vệ, đưa lên thẻ công tác, nói rõ ý đồ đến đây. Cảnh vệ liền thông báo vào trong. Không đến một lúc, Trình Từ Vân liền xuất hiện trong tầm mắt, có thể là đi gấp quá, nên có chút thở gấp.
- Chủ tịch thành phố Đường, bác sĩ Tăng!
Trình Từ Vân chào hỏi trước, liền thở dốc một hơi, bảo:
- Hôm nay có thể hai người không gặp được ông chủ Phương rồi.
Đường Hạo Nhiên lại hỏi:
- Bí thư Phương có an bài thị sát?
Trình Từ Vân nháy mắt ra dấu, đem hai người dẫn vào đại viện tỉnh ủy, sau đó đi về nơi im ắng nhất, thấp giọng bảo:
- Trong tỉnh có chuyện, ông chủ Phương hiện tại không ở tỉnh Chi Xuân nữa mà đã đi đến thủ đô, hôm nay có về hay không cũng không biết rõ!
Đường Hạo Nhiên và Tăng Nghị cũng không ngờ, hôm qua khi hai người rời khỏi, cũng đã hơn mười giờ tối, chẳng lẽ Phương Nam Quốc nửa đêm rời khỏi Chi Xuân? Như thế xem ra, việc này nhất định rất đột nhiên, hơn nữa cũng gấp gáp vô cùng, nếu không sẽ chẳng phải nửa đêm lại chạy tới thủ đô!
- Giám đốc sở Phùng thì sao?
Đường Hạo Nhiên lại hỏi.
Trình Từ Vân đáp:
- Giám đốc sở Phùng cũng cùng đi thủ đô rồi!
Đường Hạo Nhiên đành phải thôi, y ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thật là ngượng quá, còn phải phiền tới Trình chủ nhiệm đích thân ra cổng đón. Nếu như Bí thư Phương có việc lớn phải xử lý, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Một lát tôi sẽ gọi điện thoại chào từ biệt lão lãnh đạo!
Trình Từ Vân liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Đường ở xa tới là khách, tôi phải tiếp đãi thật tốt. Không biết là hiện giờ Chủ tịch Đường dự tính như thế nào, là trở về Nam Giang, hay là có sự an bài khác?
Trình Từ Vân rất nhiệt tình với Đường Hạo Nhiên, nguyên nhân cũng không có gì. Đường Hạo Nhiên của ngày hôm nay, là mục tiêu phấn đấu của Trình Từ Vân sau này! Đổi lại là trước kia, Trình Từ Vân cũng không nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày làm chủ tịch thành phố. Nhưng hiện tại tất cả đều có khả năng.
Đường Hạo Nhiên nói:
- Trong nhà vẫn còn rất nhiều việc, chờ tôi đi xử lý, ta cũng đã đặt vé máy bay rồi, một hồi sẽ trở về Nam Giang.
Trình Từ Vân liền nói:
- Vậy thì tiếc quá, nguyên bản tôi còn muốn dẫn Chủ tịch Đường đi vài vòng ở Chi Xuân, để chúng ta cùng trò chuyện một chút, ai mà ngờ có việc đột xuất. Như thế này đi, tôi sẽ chuẩn bị một chiếc xe, đưa Chủ tịch Đường ra sân bay.
- Vậy thì thật cảm kích!
Đường Hạo Nhiên giơ bàn tay của mình hướng Trình Từ Vân:
- Khi nào rảnh, xin Chủ nhiệm Trình cho tôi cơ hội làm chủ nhà, tôi sẽ nhiệt tình chiêu đãi.
- Có cơ hội, nhất định tôi sẽ tới quấy rầy.
Trình Từ Vân cười cười, nói tiếp:
- Thế thì mời Chủ tịch Đường chờ một chút, tôi sẽ đi an bài xe ngay!
Nói tới đó, Trình Từ Vân liền vội vàng cáo từ hai người, lấy điện thoại ra, xoay người đi vào hướng đại lầu tỉnh ủy.
Đường Hạo Nhiên và Tăng Nghị liếc nhau, trong lòng hai người có cảm giác như nhau. Tỉnh Chi Xuân lần này nhất định là xảy ra chuyện lớn, nếu không. Trình Từ Vân bất kể thế nào cũng muốn mời hai người đến văn phòng ngồi một chút.
- Tăng Nghị, cậu cảm thấy sẽ có chuyện gì?
Đường Hạo Nhiên nghiêm trang nhìn vào đại lầu tỉnh ủy, hỏi.
Tăng Nghị lắc đầu, đáp:
- Khó mà nói quá…
Qua một hồi lâu, Tăng Nghị liền nói tiếp:
- Nghe nói Bí thư tiền nhiệm tỉnh ủy Ngô Dĩ Lĩnh của tỉnh Chi Xuân đang chữa bệnh ở thủ đô, hơn nữa bệnh tình lại vô cùng nghiêm trong, không lẽ…
Đường Hạo Nhiên trong lòng rùng mình, sau đó nói:
- Cũng không thể không có khả năng này, nhưng có lẽ sẽ không nhanh như vậy….
Tăng Nghị liền không nói gì nữa, hắn đã quen làm thầy thuốc, nghĩ một sự việc trước tiên sẽ nghĩ theo góc độ đó. Lúc đó Ngô Dĩ Lĩnh cũng vì bệnh mà từ nhiệm, là nói rõ căn bệnh của Ngô Dĩ Lĩnh đã ở mức rất nghiêm trọng rồi. Bởi vì chỉ cần hệ thống cơ thể không cho phép, thì tuyệt đối không thể khiến một vị lãnh đạo cấp trung ương nửa đường mà từ chức. Những cơn chấn động và ảnh hưởng mà nó sản sinh ra, đều quá lớn..
Cho nên, suy đoán thứ nhất của Tăng Nghị, chính là căn bệnh của Từ Dĩ Lĩnh không ổn nữa rồi, việc đó là rất có khả năng.
Trình Từ Vân rất mau trở lại, vừa mới dừng bước, một chiếc xe Audi liền chạy nhanh qua. Trình Từ Vân nói:
- Tôi đã giao phó cho lái xe Tiểu Vương rồi, nhất định sẽ đưa Chủ tịch Đường an toàn tới sân bay, nhìn thấy Chủ tịch Đường lên máy bay rồi mới đi về.
Đường Hạo Nhiên liền cáo từ, hắn nói:
- Lại gây rắc rối cho Chủ nhiệm Trình rồi!
Trình Từ Vân lại nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Thầy thuốc Tăng, anh còn muốn ở lại Chi Xuân một thời gian nữa à?
Tăng Nghị nói:
- Ban đầu là an bài như thế, nhưng hiện tại cũng không biết chính xác. Nếu có thay đổi gì, ta sẽ liên hệ ngay với Chủ nhiệm Trình!
Trình Từ Vân thầm nói đáng tiếc. Hai tâm phúc tài giỏi ở Nam Giang của ông chủ Phương trước kia, giờ đã cùng lúc đến tỉnh Chi Xuân. Thân là thư kí sau, đây là cơ hội tốt, ai ngờ lại có việc này xảy ra, xem ra chỉ còn có thể chờ cơ hội khác để kết giao rồi, hắn bảo:
- Được, nếu như thầy thuốc Tăng không gấp, tôi sẽ toàn lực dành thời gian, làm tốt công tác tiếp đón.
- Chủ nhiệm Trình không cần khách khí như vậy, việc công quan trọng hơn. Một hồi sinh một hồi thuộc, về sau nói không chừng còn phải thường xuyên qua lại nữa!
Tăng Nghị cười nói.
Trình Theo Vân cũng chỉ nói tới đây, hắn qua đó hai bước, mở cửa xe lên và bảo:
- Chủ tịch Đường, thầy thuốc Tăng, mời!
Hai người lên xe, đi tới khách sạn Chi Xuân thu dọn đồ đạc. Tài xế ở dưới lầu chờ đợi, Đường Hạo Nhiên cùng Tăng Nghị lên lầu vào phòng.
- Tăng Nghị, việc này cậu làm thế nào bây giờ?
Đường Hạo Nhiên hỏi, chính mình cũng không rõ ràng tỉnh Chi Xuân rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cũng không nên mạo muội gọi điện thoại, nhưng không nói một tiếng cũng không nên.
Tăng Nghị suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, tôi thử gọi điện thoại cho cô Phùng, xem có thể gọi thông không!
- Được.
Đường Hạo Nhiên cũng có ý này, Phương Nam Quốc có thể sẽ không tiện bắt máy, nhưng Phùng Ngọc Cầm vốn không có đắn đo này.
Tăng Nghị liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Phùng Ngọc Cầm, điện thoại vang lên bảy tám tiếng, bên kia liền bắt máy.
- Ban đêm cháu cùng Tiểu Đường đều ngủ rồi nên ta cũng không thông báo cho các người biết.
- Cô Phùng, không xảy ra việc lớn nào chứ?
Tăng Nghị hỏi.
Phùng Ngọc Cầm “ uhm“ một tiếng, sau đó chậm rãi đáp:
- Ba giờ mười lăm phút sáng hôm nay, đồng chí Ngô Dĩ Lĩnh đã mất ở bệnh viện thủ đô rồi!
Tăng Nghị liền “ a “ một tiếng, không ngờ bất hạnh này làm cho câu nói của mình nặng nề hơn. Hắn bảo:
- Việc này khiến người ta bi thương, nhưng cô Phùng và Bí thư Phương phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên vất vả quá, nhất là Bí thư Phương, vết thương của ngài ấy cần được chú ý!
- Biết rồi, cô sẽ chú ý đến ông ấy!
Phùng Ngọc Cầm dừng một lúc:
- Chúng ta có khả năng sẽ ở lại đây chờ mấy ngày rồi, cháu và Tiểu Đường không cần chờ, đi làm việc của mình đi!
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Vâng ạ!
Lúc này trong điện thoại truyền đến âm thanh của Phương Nam Quốc:
- Ngọc Cầm là Tiểu Tăng gọi đến à?
Phùng Ngọc Cầm đáp:
- Vâng, là cậu ấy!
- Anh muốn nói chuyện với cậu ấy vài câu!
Qua một hồi, có thể rõ giọng nói của Phương Nam Quốc, ông nói:
- Tăng Nghị, sức khỏe của tôi, cậu không cần lo lắng, trở về chuyên tâm làm tốt công tác của mình đi! Tiểu Ngô Sơn chia cho thành phố Bạch Dương, sự tình rất tốt, nhưng dính dáng đến thay đổi phân ranh giới, thường sẽ khá phức tạp, cậu hãy chuẩn bị đủ tư tưởng đi.
Tăng Nghị hiểu, lúc này Phương Nam Quốc nhắc nhở mình, sự tình Tiểu Ngô Sơn sẽ trở thành phạm vi quản hạt của thành phố Bạch Dương, sẽ không dễ dàng. Phương Nam Quốc nói thế, cũng là hiểu rõ về tình huống của tỉnh Nam Giang. Tăng Nghị trong lòng rất cảm động. Ngô Dĩ Lĩnh đột nhiên qua đời, phía Phương Nam Quốc bên kia đã loay hoay tới sứt đầu mẻ trán rồi, mà vẫn còn quan tâm tới việc của mình. Hắn nói:
- Bí thư Phương, ngài yên tâm, tôi sẽ đem toàn lực làm tốt chuyện này!
Lúc này Phương Nam Quốc cũng không nói nhiều nữa, ông đáp:
- Tốt, phải nắm chặt lấy thời gian mà trở về, đem công tác chuẩn bị cho thật tốt!
Phùng Ngọc Cầm ở đầu dây bên kia lại bổ sung thêm một câu:
- Tiểu Tăng, cháu nhớ bảo trọng, có thời gian rảnh, hãy đến tỉnh Chi Xuân thăm cô Phùng!
- Được, cháu nhớ rồi!
Nỗi lòng Tăng Nghị có chút dâng trào, hắn đáp:
- Cô Phùng, cô cũng phải bảo trọng!
Cúp điện thoại, Đường Hạo Nhiên liền hỏi:
- Tăng Nghị, Bí thư Phương đã nói gì?
Tăng Nghị đáp:
- Bí thư Phương và Giám đốc sở Phùng phải ở thủ đô thêm mấy ngày, bảo chúng ta về Nam Giang lo chuyện của mình.
Dừng một hồi, Tăng Nghị nói tiếp:
- Thế thì tôi cũng không đợi nữa, cùng anh về luôn thôi!
Đường Hạo Nhiên gật đầu, nói:
- Thế thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi! Đúng rồi tỉnh Chi Xuân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bí thư Phươn có nói không?
- Ngô Dĩ Lĩnh qua đời rồi!
Tăng Nghị đáp.
Đường Hạo Nhiên nhất thời có chút thất thần. Ngô Dĩ Lĩnh quyền cao chức trọng, là người có công lớn về kinh tế, nổi tiếng trong nước. Quầng sáng chi mãnh liệt, làm người ta không thể không ngưỡng mộ. Không ngờ rằng cuối cùng cũng không thể tránh được quy luật sinh lão bệnh tử. Thật khiến người ta bi ai!
Chỉ có điều việc Ngô Dĩ Lĩnh đột nhiên qua đời, khiến tình hình tỉnh Chi Xuân trở nên phức tạp!
Mặt ngoài, dường như có lợi cho Bí thư Phương xác lập địa vị uy quyền của mình. Trên thực tế thì rất có thể sẽ gặp phải nhiều trắc trở và tốn nhiều thời gian. Ngô Dĩ Lĩnh đã quản lý Chi Xuân nhiều năm, danh vọng cực cao, tướng dưới tay thì nhiều vô số. Tuy rằng bản thân ông vì bệnh tật mà từ chức, nhưng chỉ cần có ông là đại thần trấn thủ, cục diện Chi Xuân cũng sẽ không có thay đổi gì. Nếu như ông ủng hộ Phương Nam Quốc tiếp nhận công tác, tiến triển sẽ tương đối dễ dàng.
Trên thực tế, Ngô Dĩ Lĩnh đối với việc Phương Nam Quốc tiếp nhận chức vụ, cũng có thái độ tán thành, chỉ là hiện tại ông đã buông tay, sự việc phía sau, sẽ rất khó nói!
Tăng Nghị thu thập đồ đạc, chào hỏi Trình Từ Vân vài câu, sau đó cùng Đường Hạo Nhiên ra sân bay, quay trở về tỉnh Nam Giang.
Ở sân bay Vinh Thành, hai người đi mỗi người một ngả, một về Bác Dương, một về Bạch Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT